Lam Nguyệt nói:
- Tớ về rồi, có đồ ăn cho cậu nè. Lam Nguyệt cầm đồ trên tay, đi vào trong phòng.
Vô Khuê nói:
- A. Đồ ăn. Vô Khuê nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên.
Lam Nguyệt nói:
- Cậu chưa dùng bữa sao?.
Vô Khuê gật gật nói:. Đọc thê𝗺 𝗇hiều t𝒓u𝐲ệ𝗇 ở { 𝒯𝒓𝑼𝗺t 𝒓u𝐲ệ𝗇.v𝗇 }
- Người ta đợi cậu đó. Ánh mắt cô dán chặt vào sau lưng Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Cậu đeo gì sau lưng vậy?.
Lam Nguyệt gỡ đàn sau lưng ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường nói:
- Là thất cổ huyền cầm. Dù sao sau này tớ cũng phải học đến.
Vô Khuê nói:
- Ồ, có thể cho tớ xem được không?.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Tớ mới tìm hiểu qua thôi. Cô lấy đàn trong túi ra, đặt nhẹ xuống giường.
Vô Khuê nhìn cổ cầm, tay cô khẽ lướt qua dây đàn nói:
- Đàn rất đẹp, giống chủ nhân của nó. Còn giờ thì dùng bữa thôi.
Lam Nguyệt nghe thấy câu nói kia liền cười nhẹ, rồi ngồi xuống dùng bữa cùng Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Món này là gì thế cậu?. Ăn rất ngon. Vô Khuê múc món canh, trong đó có những viên hình tròn tròn.
Cô nhìn rồi lắc đầu, từ bé đến lớn cô ít khi vào bếp nấu ăn.
Mỗi lần vào bếp khi thì làm cháy, hoặc là cơm không chín vì quên không bật nút. Cô chỉ dám phụ mẹ nhặt rau thôi. Vô Khuê thấy cô bạn không nói, liền gắp thức ăn vào bát cho cô nói:
- Cậu ăn nhiều vào.
Lam Nguyệt nghe tiếng của Vô Khuê liền bừng tỉnh, gắp thức ăn vào bát nói:
- Cậu thích thì ăn nhiều vào. Lúc chiều vừa bị chảy máu đó.
Vô Khuê nói:
- Tớ sẽ ăn. Vô Khuê bình thường vô cùng hoạt ngôn, nhưng không hiểu vì sao trước Lam Nguyệt, từ ngữ của cô lại bay đi hết.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên Song Tư cùng Nhan Tư bước vào.
Song Tư nói:
- Bọn tớ chưa nhìn thấy cái gì hết. Hai cậu cứ tiếp tục. Song Tư cười cười.
Trong chốc lát, mặt Lam Nguyệt đỏ lên tai cũng đỏ theo. Vô Khuê cũng vậy, cúi đầu ăn hết thức ăn.
Song Tư nói:
- Cho tớ xin ít thức ăn nha. Song Tư lấy đũa cùng bát ở trong bếp ra, rồi gắp mỗi thứ một ít rồi ngồi ăn.
Song Tư nói:
- A thức ăn rất ngon. A Tư cũng ăn thử một chút nha.
Nhan Tư nói:
- Ai cho cậu gọi tớ là A Tư hả?.
Song Tư nói:
- ..A dễ thương quá đi. Song Tư làm hành động ôm tim.
Nhan Tư cốc đầu Song Tư nói:
- Cậu sến vừa thôi.
Song Tư nói:
- Đau.
Lam Nguyệt nhìn đôi kia, trong chốc lát căn phòng toàn màu hường phấn. Cô nhanh chóng mang đồ đi rửa, rồi kéo nhẹ Vô Khuê đi ra ngoài nhường không gian cho đôi bạn kia. Vô Khuê để mặc cô kéo, ngập ngừng nói:
- Cậu kéo tớ đi đâu vậy?.
Lam Nguyệt nói:
- Chúng ta đến rừng trúc, dù sao thì chuyện tớ nói không được để ai biết. Tớ tin cậu sẽ giữ kín chuyện này.
Vô Khuê nói:
- Được, tớ sẽ giữ bí mật.
Cô ngồi kể cho Vô Khuê nghe về gia thế nhà mình, kể cả chuyện ông của cô làm hiệu trưởng của trường.
Gia đình cô chuyên trừ tà ma, nên cô biết khá rõ và hứng thú với các hiện tượng lạ khó lý giải.
Vô Khuê nghe thấy tà ma,đột nhiên tóc gáy dựng lên sợ hãi bám tay nói:
- Lam Nguyệt.. tớ sợ.
Lam Nguyệt nói:
- Sẽ không sao hết, ở đây có kết giới tà ma sẽ không vào được. Sau này chúng ta sẽ diệt tà ma, quỷ và yêu, không phải lúc nào tớ cũng ở cạnh cậu như bây giờ được. Cô ôn nhu trấn an cô bạn.
Vô Khuê nói:
- Vậy tớ phải làm sao?. Tay cô vẫn bám chặt vào tay Lam Nguyệt.
Cô nhìn tay Vô Khuê nói:
- Cậu chỉ cần cố gắng tu luyện thôi. Cô đưa tay lên nhắm nhẹ bàn tay của Vô Khuê.
Vô Khuê gật đầu nói:
- Chúng ta mau về thôi.
Lam Nguyệt nói:
- Được. Cô nắm nhẹ lấy tay Vô Khuê, các ngón tay đan xen vào nhau không rời.