Lam Tuấn giữ kín chuyện này không để lọt ra ngoài, căn dặn người làm trong nhà giữ kín miệng. Người làm thấy ông chủ ra lệnh như vậy, liền làm theo nếu không muốn bị mất việc. Lam Tuấn trở về phòng riêng nhìn vợ và A Tuyết còn ôm nhau ngủ, nếu họ tỉnh dậy sẽ phản ứng thế nào đây.
Bố của cô ngồi trên ghế, đưa tay lên đỡ trán bộ dáng cực kỳ mệt mỏi. Lát sau mẹ của cô tỉnh dậy nói:
- Anh sao lại ngồi ở đó?.
Bố của cô chỉ thẫn thờ trả lời:
- ..A Nguyệt mất tích rồi.
Mẹ của cô nói:
- Sao.. Sao lại có thể như vậy được?. Dứt câu liền không giữ nổi bình tĩnh, khụy gối xuống.
Lam Tuấn thấy vậy liền đỡ nói:
- Em bình tĩnh, anh sẽ tìm được con nghe anh được không?.
Mẹ của cô nói:
- Dạ.
.Mẹ của cô vì khóc nhiều, đôi mắt liền đỏ hoe, lát sau liền thiếp đi.
Lam Tuấn liền bế vợ lên giường, rồi ngồi cạnh ngủ lúc nào không hay.
Trở lại với Lam Nguyệt, cô đang suy nghĩ lát nữa sẽ phải leo núi này kia. Mà ngọn núi đó cao như vậy, có khi leo cả ngày chưa đến trường nữa.
Đi được một lúc, cả hai đã đến chân núi. Cô ngẩng đầu lên nhìn, cảm thán thốt lên một câu:
- Cao quá trời, cậu có thấy vậy không Vô Khuê?.
Cô thấy bên cạnh mình im ắng, liền thấy Vô Khuê đi đằng sau.
- Cậu đi nhanh thế, tớ mỏi chân rồi. Vô Khuê vừa thở vừa nói.
Nghe cô bạn nói vậy, Lam Nguyệt nói:
- Vậy cậu nghỉ một lát nhé, tớ đi mua nước uống.
Cô đi mua hai chai nước, cùng với đồ ăn rồi nhanh chóng quay lại chỗ Vô Khuê đang đứng đợi nói:
- Tớ có mua đồ ăn cùng nước uống đây rồi." Cô đưa cho Vô Khuê chai nước rồi mỉm cười.
Vô Khuê nói:
- Tớ cảm ơn cậu nha.
Lam Nguyệt trả lời:
- Không có gì nha.
Lam Nguyệt mở nắp chai nước uống một chút, không khỏi cảm thán nước ở đây rất mát.
Nghỉ ngơi một chút cô và Vô Khuê tiếp tục leo, khoảng một tiếng sau thấp thoáng thấy cổng trường.
- Chúng ta đến trường rồi. Cô nói với Vô Khuê đang thở không ra hơi ở phía sau.
Lam Nguyệt nắm lấy tay cô bạn nhẹ nhàng kéo đi.
Vô Khuê nói:
- Cậu bình tĩnh, đợi tớ thở chút.
Lam Nguyệt trả lời:
- Ừm.
Tim ai đó đập loạn, cậu ấy cười đẹp quá. A mình đang nghĩ gì vậy?. Vô Khuê lắc đầu, rồi nắm nhẹ lấy tay của cô bạn.
Cả hai nhanh chóng đến nơi làm thủ tục nhập học. Cô đọc tờ giấy đăng ký nhập học rồi điền thông tin.Vì cô trước kia đã học võ thuật nên đã chọn kiếm làm vũ khí và cổ cầm là pháp khí.
Về pháp khí cổ cầm, nơi ở của cô ít người biết đến, nên cô thấy hứng thú với nó.
Vô Khuê thấy bạn đã chọn xong môn mình muốn học, cũng chọn lớp kiếm để học cùng cô bạn.
Xong xuôi đâu đấy, Vô Khuê kéo cô đến chỗ đo may đồ. Cô khá cao 1m7, còn Vô Khuê thấp hơn cô một chút.
Lam Nguyệt trong lòng nhớ đến bố mẹ cùng người thân, cô cũng không biết bản thân có thể trở về được không.
Vô Khuê nói:
- Nè Lam Nguyệt, cậu nghĩ gì vậy?. Tớ gọi mà không thấy cậu trả lời luôn".
Cô hơi bất ngờ, khi Vô Khuê gọi thẳng tên mình như vậy. Lam Nguyệt nói:
- Có gì sao?.
Vô Khuê nói:
- Có nha, chúng mình còn đi nhận phòng để ở kí túc. Vô Khuê rất hào hứng, có vẻ như cô bạn rất thích kết giao.