Lý Mai không biết sao chỉ ngủ một giấc thôi mà cô đã có mặt trong khung cảnh kỳ lạ này. Không lẽ bản thân lại xuyên vào một gia đình nông dân thời cổ đại.
Trong đầu nháy mắt nắm bắt được điểm chính – bản thân xuyên không?
Lý Mai xoay người đứng lên. Trong phòng không có gương. Cô mang giày vào rồi chạy ra ngoài. Mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến một chum sành được đặt ở giữa gian nhà bên trong có ít nước sạch. Cô đến gần rồi cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước. Đây chính là khuôn mặt của cô. Bản thân cô đã qua 25 tuổi nhưng mà hình ảnh trong nước lại có chút giống với hình dáng lúc học cấp ba của cô. Khuôn mặt tươi trẻ và tinh thần phấn chấn.
Chẳng lẽ cô thật sự xuyên không?
Lý Mai véo véo khuôn mặt thịt của chính mình, “Đau!” Đau đến mức cô phải hít một hơi, chắc chắc không phải đang nằm mơ rồi. Xem ra cô thật sự xuyên không.
Nghĩ thông suốt rằng bản thân đã xuyên vào thời kỳ cổ đại hơn nữa còn là một cô gái chưa lớn được sinh ra trong gia đình nông dân. Lý Mai cũng không rối rắm. Cô là người có một ưu điểm đó chính là chuyện gì đến thì cứ đón nhận, không suy nghĩ phiền phức.
Phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Cô nhìn lên trời rồi quay lại nhìn vào phòng, bụng bỗng nhiên phát ra âm thanh “ục ục”. Ánh mắt không tự nhiên hướng về chén đựng khoai lang đang đặt trên bàn. Khuôn mặt không tự chủ đỏ lên.
Cô mới vừa ở phía ngoài nhìn thấy được căn nhà này cũng không lớn lắm. Chỉ có hai gian là phòng ngủ chính và phòng bếp. Nhà vệ sinh chắc ở bên ngoài vì cô nhìn quanh trong nhà rồi mà cũng chưa thấy. Nếu không phải liếc nhìn trên bàn có chén khoai lang đỏ thì cô cho rằng nguyên thân là cô nhi.
Lý Mai không có ký ức của nguyên thân cho nên đối với gia cảnh nguyên thân cũng chỉ có vài suy đoán. Hẳn nhà này chỉ có hai người, nguyên thân với một ai đó.
Hơn nữa nguyên thân có thể rất nghèo bởi vì cô chỉ thấy trong chén có mỗi khoai lang còn lại ngay cả gạo cũng không có.
Lý Mai cầm khoai lang đỏ chậm rãi ăn. Nhìn nhìn xung quanh phân tích tình huống hiện tại.
Cầm chén ăn hết khoai lang thì tiếng ục ục cũng nhỏ dần, bụng cũng trở nên thành thật hơn.
Lý Mai xoa xoa miệng, cầm chén đi phòng bếp. Phòng bếp cũng rất đơn sơ chỉ có một cái nồi ngay cả tủ bát cũng không có. Trên bệ bếp có một mùi không dễ ngửi, còn có một lớp gì đó màu đen đóng cục.
Lý Mai là một cô gái sinh ra ở thành phố tuy rằng không có thói quen nhà cửa lúc nào cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi để nhà cửa bẩn thỉu. Nên khi nhìn đến khung cảnh nhà bếp như này thì cô vẫn phải nhíu nhíu mày, cầm chén để xuống rồi bước nhanh ra ngoài.
Đi tới cửa, cô lại xoay người nhìn vào trong. Bản thân vẫn nhận mệnh đem nồi chén cho vào chậu rồi rửa sạch sẽ. Tiến đến bên bệ bếp xoát qua xoát lại dọn dẹp, cuối cùng cũng dọn sạch được một chút.
Sau đó, cô lấy chổi đặt cạnh tường nhà rồi đi quét dọn gian bếp, nhìn không gian sạch sẽ gọn gàng lúc này mới dừng lại xoa xoa khuôn mặt.
Vừa rồi cô tính đặt chén xuống rồi trực tiếp đi ra ngoài. Nhưng suy nghĩ lại từ nay về sau có khả năng cô sẽ ở lại đây, cô vẫn nên nghe theo vận mệnh sắp đặt. Cô thật sự không nghĩ về sau bản thân sẽ nấu và ăn cơm ở một nơi dơ dáy như vậy.
Thu thập dọn dẹp xong cũng mất hơn một giờ đồng hồ, bất quá trời vẫn còn trên đỉnh đầu, Lý Mai liền đi rót cho bản thân một bát nước. Lộc cọc hai tiếng bát nước đã uống vào trong bụng. Không thể không nói nơi cổ đại không bị ô nhiễm này cũng là một địa điểm đáng sống.
Cô ngồi nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quét tước nhà chính cùng khoảng sân trước.
Cuối cùng mặt trời cũng di chuyển xuống phía tây sau những quả núi, một mình tập trung làm việc cũng không thấy có ai trở về, không lẽ cô đoán sai?
Không lẽ nguyên thân chỉ sống một mình?
Thời điểm cô vừa dọn dẹp nhà ở cũng chỉ thấy một, hai bộ quần áo. Nhìn kiểu dáng bên ngoài cũng giống đồ nữ.
Chuyện gì đây? Nguyên thân cùng với cô chỉ ngủ có một giấc rồi xuyên không? Khoai lang đỏ là đêm qua nấu rồi đặt ở đó?
Cô xuyên tới nơi này vậy nguyên thân có phải cũng xuyên vào thân thể của cô?