Hắn nắm lấy tay Lý Mai đem cái hộp nhỏ đặt trong lòng bàn tay nàng, “Nàng cầm.”
Lý Mai ngẩn người, chờ phản ứng được hắn đưa cho cô cái gì, trong lòng cảm động, cảm động người đàn ông này thật sự đối xử với cô rất tốt, hắn đem số tiền vất vả kiếm được để mua đồ cho cô.
Lý Mai mím môi, “Lần sau đừng mua, còn không bằng mua mấy cân gao. “
Trần Nghị thành thật gật gật đầu, thấy hình như nàng đang giận, “Ta đã biết.”
“Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem có ai thu mua trà hoa không.” Lý Mai tuy rằng đau lòng cho số tiền vừa bị ném ra ngoài, nhưng cũng không giận hắn rốt cuộc đây là người đàn ông yêu thương cô, cô trong lòng rất hạnh phúc
Hai người tới trà lâu, hỏi dò tiểu nhị, “Nơi này của các ngươi có thu mua lá trà không?”
Tiểu nhị vốn đang phát hỏa nhưng khi nghe Lý Mai hỏi, từ trên xuống dưới đánh giá hai người, “Các ngươi có lá trà?”
Lý Mai gật gật đầu, “Có.”
Tiểu nhị cũng khôn khéo, “Ngươi từ từ, việc này ta không làm chủ được ta phải đi hỏi chưởng quầy.”
“Được, tốt.” Lý Mai lễ phép đáp một câu, tuy rằng trên mặt cô thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có chút không yên, không phải Trần Nghị nói ở đây không có ai bán trà hoa mà.
Nhanh chóng tiểu nhị đã quay lại “Hai vị, mời theo ta.”
Lý Mai cùng Trần Nghị liếc nhau rồi đi theo tiểu nhị ra phía cửa sau, vào phòng, bên trong có một người đàn ông mặc trường bào màu xám, nhìn bọn họ đi tới, “Các ngươi muốn bán lá trà?”
Lý Mai gật đầu, “Đúng.”
“Lá trà đâu?” Chưởng quầy hỏi.
Trần Nghị đem sọt từ trên vai thả xuống, lấy ra hoa cúc khô.
“Chúng ta muốn bán không phải lá trà bình thường, mà là trà hoa cúc. Hoa cúc có công dụng giải thiệt thanh lọc cơ thể, không chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh mà mùi hương mát lạnh,ngọt nhẹ.”
Lý Mai giải thích.
Chưởng quầy cũng không bởi vì những lời lẽ của Lý Mai mà lấy làm hứng thú, ngược lại nhíu mày, trực tiếp mở miệng cự tuyệt, “Thật sự xin lỗi, chúng ta không thu mua trà hoa.”
Lý Mai vốn tính toán sẽ nói tiếp nhưng lại bị chưởng quầy cự tuyệt cuối cùng vẫn lôi kéo Trần Nghị lui ra.
Trần Nghị có chút đau lòng, hắn đều biết Lý Mai vất vả cực khổ hái, hiện giờ không ai thu mua, tâm huyết đều uổng phí.
“Không có việc gì, chúng ta đi tiếp xem có ai thu mua không” Trần Nghị nắm tay Lý Mai nói.
Trong lòng Lý Mai sớm đã dự đoán được kết quả này cho nên cô cũng không nhụt chí, “Ưm, chúng ta đi đến cửa hàng khác thử xem.”
Kết quả lại không như ý người, không có một cửa hàng nào nguyện ý thu mua. Vừa nghe nói là trà hoa cúc tất cả đều lắc đầu cự tuyệt.
Đi mấy tiệm trà ở chợ cũng đã đến 12 giờ trưa, bụng hai người cũng phátra tiếng ục ục.
“Chúng ta đi ăn bát mì ” Trần Nghị đề nghị.
Buổi sáng chỉ ăn nửa bát cháo, Lý Mai cũng đã đói bụng.
Hai người đi tới một quầy hàng ngồi, “Lão bản, cho tôi hai bát mì.”
“Được rồi, khách quan chờ một lát.”
Tuy rằng quầy hàng nhỏ, nhưng vẫn có mấy người đang ngồi, thấy Trần Nghị cõng cái sọt, vì thế lại hỏi, “Huynh đệ, ngươi cõng cái gì vậy?”
“Cũng không có gì, đây là trà hoa cúc mà nương tử muốn bán.” Trần Nghị thành thật trả lời, rốt cuộc đây cũng không phải vật gì quý giá, nói ra cũng không sao.