Tới đâu hay tới đó, Lý Mai có năng lực thích ứng rất nhanh. Cô cũng nhanh chóng tiếp nhận người đàn ông này là chồng của mình.
Bất quá nhà này điều kiện rất kém, nơi này thực phẩm chỉ có khoai lang đỏ nên cũng khó trách nguyên thân lại gầy gò chỉ có mỗi da bọc xương. Tuy rằng nói cô có khả năng thích ứng hoàn cảnh cao nhưng cũng không thể nào chấp nhận được cuộc sống quần áo rách tả tơi, ăn cũng không đủ. Bản thân tự nghĩ ra các biện pháp để cải thiện điều kiện cuộc sống của mình.
Nếu đã tiếp nhận thân phận này, về sau có lẽ cô sẽ sống ở đây cả đời. Còn khả năng sẽ sinh con dưỡng cái nên trong nhà không có tiền thì không tốt lắm.
Lý Mai ăn xong thức ăn trong chén rồi mang quần áo đi giặt sạch.Hôm nay mặt trời đã lên cao, nhiệt độ không quá nóng, Lý Mai mang chổi ra sân quét tước. Lý Mai cần mẫn dọn dẹp nhà cửa một lần nữa. Tính toán mở cửa đi lại trong thôn xem tình hình một chút.
Bên trái, phải căn nhà này cũng không có láng giềng. Ngay cả trên đường gặp hàng xóm cũng không có, Lý Mai thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa biết cách ứng phó và giao tiếp với người xa lạ trong thôn này. Mà trong thôn hình như nhân khẩu cũng ít, cô nghĩ mình cũng may mắn rồi. Bản thân xuyên qua cũng chỉ sống cùng một người. Nếu xuyên đến nơi có nhiều người sống thì mâu thuẫn ắt hẳn không thể thiếu với lại cô cũng không biết cách xử lý mâu thuẫn. Hai người sống với nhau cũng tốt cho cô hơn tuy không cảm thấy vui vẻ lắm. Ánh mắt Lý Mai bị thu hút bởi hai cây ăn trái. Lý Mai đến gần nhìn nhìn, giống hình thù của quả cam, quả quýt.
Lý Mai nhìn không ra đây là loại cam quýt gì. Cô đem những hình ảnh này khắc sâu, chờ thời điểm mùa đông cam quýt phát triển thì sẽ biết nó thuộc loại nào.
Dọc theo đoạn đường nhỏ đi đến, Lý Mai thấy những cánh đồng lúa, nhưng hiện tại cũng là cuối vụ, thóc cũng đã được thu hoạch. Ngoài ruộng giờ chỉ còn vài hạt thóc chưa kịp thu hoạch rũ xuống.
Còn có mấy đứa nhóc chạy nhảy ngoài ruộng không biết đang làm gì.
Lý Mai có vài phần tò mò, đi qua hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Trong đó có một đứa nhóc ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt cảnh giác. Nhìn cũng không giống người ở trong thôn, tên nhóc tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn là mở miệng trả lời: “Bọn ta ở đây bắt lươn.”
Lươn? Con vật này Lý Mai đã từng thấy qua, thân hình nó lớn lên rất giống con rắn, nhưng Lý Mai chưa ăn bao giờ. Ở hiện đại, trên thị trường giá lươn cũng không thấp. Cô nhớ rõ một vài con lươn nhỏ cũng có giá hơn trăm tệ.
Chỉ là không biết ở cổ đại, loại này rốt cuộc có đáng tiền hay không?
“Các ngươi bắt để ăn hay đem ra chợ bán?” Lý Mai hỏi.
Mới vừa trả lời Lý Mai, tên nhóc cổ quái nhìn cô, “Đương nhiên là để ăn rồi. Thứ này có ai thu mua?!”
Nghe được điều mình muốn nghe, Lý Mai đảo mắt cũng không thèm chấp ngữ điệu trả lời của tên nhóc. Khóe miệng cô nâng lên, nở nụ cười. Mấy tên nhóc nhìn dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp của cô làm mê luyến, trong thôn này từ khi nào có một nữ nhân xinh đẹp như vậy?
Nếu về sau bọn chúng cũng cưới được “tức phụ” xinh đẹp trắng nõn như vậy thì tốt biết mấy. Lý Mai vừa đi vừa xem xét đánh giá xung quanh. Nhà cửa cũng thưa thớt, đồng ruộng cũng ít chủ yếu xung quanh được bao phủ bởi rừng cây và nhiều tảng đá lớn.
Ngẫu nhiên chú ý thấy một vài phụ nữ vác cuốc trên vai. Lý Mai không đi lên chào hỏi bởi vì cô không biết phải xưng hô thế nào. Cô cũng không có ký ức của nguyên thân nên cũng khó ứng phó.