Cả làng ai mà không biết nhà họ Triệu là hạng người gì. Triệu đại nương dựa vào việc sinh được ba người con trai, cứ thế mà ngang nhiên khệnh khạng trong làng, hống hách chẳng ai sánh bằng.
Con dâu cả vốn là con gái nhà đồ tể, dáng người to lớn khỏe mạnh, vậy mà về nhà họ Triệu lại bị Triệu đại nương trị đến ngoan ngoãn như mèo.
Con dâu thứ lại càng đáng thương hơn, nàng vốn là cô nhi nhà Nhị gia ở đầu làng. Năm xưa, Nhị gia nhặt được một người đàn bà lang thang ngoài đồng, bà sinh ra nàng rồi chẳng bao lâu sau qua đời. Trước khi nhắm mắt, Nhị gia sắp đặt hôn sự, gả nàng vào nhà họ Triệu.
Người ta thường thấy giữa trời hè nóng nực, nàng bị mẹ chồng kéo ra đồng làm việc, mồ hôi chảy đầm đìa làm ướt cả áo trước ngực.
Những gã trai độc thân đi qua, ánh mắt dâm ô nhìn chằm chằm vào vạt áo ướt, không ngừng huýt sáo trêu ghẹo: "Này, thê tử của lão nhị, không bằng theo ta đi, ta đâu nỡ để nàng ra đồng giữa trưa thế này."
Triệu đại nương nhổ toẹt một bãi nước bọt, lớn giọng: "Xì, ngươi còn chẳng bằng ngón chân cái của con trai ta."
Rồi bà đưa tay chọc vào người con dâu thứ, mắng: "Đồ ngốc, người ta nói vậy mà không biết cãi lại sao?"
Con dâu thứ bị bà ta xô lảo đảo, nàng rơm rớm nước mắt nhưng vẫn cố nhịn không để rơi lệ.
Người đến bàn chuyện hôn sự lần này là lão tam Triệu Thanh, con trai út nhà họ Triệu. Hắn có dáng vẻ đoan chính, nhưng khuôn mặt lạnh như Diêm Vương khiến ai cũng sợ. Nghe đâu hắn từng học võ ở một võ quán trong thành, nhưng do mạnh tay lỡ g.i.ế.c người mà phải bỏ nghề về quê trồng trọt.
Hắn còn dẫn về một cô gái thanh tú, nhưng chỉ mấy năm sau, nàng c.h.ế.t không rõ lý do. Từ đó, tiếng tăm của hắn càng bết bát, các gia đình tử tế đều tránh xa, không ai dám gả con gái cho hắn.
Một gia đình như vậy, nếu ta gả vào, họ muốn bóp c.h.ế.t ta chắc còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến.
Ta nghĩ, may mà phụ thân thương ta, sợ ta khổ sở nên mới từ chối.
Nhưng đêm đó, ta nghe được cuộc nói chuyện giữa phụ mẫu:
"Nhà họ Triệu cũng thật không biết điều, chỉ nói suông mà muốn cưới Liễu nha đầu nhà mình, hừ!"
"Đúng vậy, đến cả lão Trương què còn đưa được năm lượng bạc làm lễ cưới, nhà họ Triệu có ba thằng con trai mà lại không đưa nổi một lượng bạc!"
Lòng ta lạnh toát. Lão Trương què kia vì làm việc mà gãy chân, được chủ nhà đền bù cho mười lượng bạc, liền tưởng mình có giá, ngày ngày mơ mộng lấy vợ trẻ.
Đến khi Triệu đại nương mang nửa tấm thịt lợn đến, nghe nói là do bà ép con dâu cả về nhà mẹ đẻ để xin giúp.
Phụ thân ta nhìn tấm thịt lợn, mắt sáng rực.
Mấy hôm trước, đệ đệ ta qua nhà người khác chơi, thấy thịt kho thơm đến mức chảy nước miếng. Cuối cùng, phụ thân cắn răng: "Nửa tấm thịt này cũng đáng giá đấy, nhận đi. Trước mắt cho thằng bé thỏa cơn thèm, con gái thì sửa soạn đi, gả cho nhà họ Triệu thôi."
Lần này, ta không phản đối, chỉ gật đầu.
Giữa lão Trương què và nhà họ Triệu, dù sao cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.
Mẫu thân đã hầm xong nồi thịt, hương thơm béo ngậy lan tỏa. Đệ đệ ta đang nhét từng miếng vào miệng không ngừng. Bà nhìn thấy ta, liền vội vàng đậy kín nắp nồi.
Ta bị đẩy lên chiếc xe kéo, mặc bộ hỷ phục cũ mà mẫu thân đã chỉnh sửa lại khi bà thành thân, nhăn nhúm chật chội ôm sát lấy người. Triệu Thanh đứng phía trước kéo xe, qua lớp khăn hỷ đỏ thẫm, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ.
Chẳng lẽ nửa đời còn lại của ta thật sự phải rơi vào hang hổ sói này, để mặc cả nhà họ Triệu tùy ý giày vò sao?
Đêm tân hôn, mẹ chồng gọi cả nhà vào chính sảnh để họp.
Trong lòng ta không khỏi thầm than vãn, bà ấy đúng là làm cao quá, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại còn học đòi nhà giàu tổ chức họp hành. Nhưng ta hiểu rõ, đây là cách để bà đặt ra quy củ với ta.
Triệu Thanh quả thực rất đẹp, lông mày như mực họa, đôi mắt sáng tựa sao trời.
Vẻ tuấn tú trời ban ấy lại pha thêm nét sắc lạnh khó nói thành lời. Nhưng khuôn mặt hắn lạnh lùng, không chút biểu cảm, giống như Tu La đến từ địa ngục.
Hắn vẫy tay ra hiệu ta bước đến, như ra lệnh.
Khi ta tới gần, hắn mở lòng bàn tay, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, đưa một viên đường phèn vào miệng ta.
"Ngậm đi, mẫu thân ta nói chuyện không có điểm dừng đâu."
"Nếu nàng khát hay buồn ngủ, chỉ cần nhìn ta ra hiệu, ta sẽ tìm lý do đưa nàng về."