Mỗi lần mẫu thân đi chợ về đều mua một ít đường phèn, cất vào chiếc hũ sứ. Đệ đệ ta mỗi khi làm loạn hoặc khóc lóc, mẫu thân liền như làm ảo thuật, lấy ra một viên nhét vào miệng nó, ngay lập tức nó ngừng khóc.
Ta từng lén nhìn những viên đường ấy, trong veo, trắng muốt, long lanh như những viên ngọc quý.
Có lần, tay ta đã thò gần tới hũ, nhưng đột nhiên khựng lại. Không được, mẫu thân luôn đếm kỹ, nếu thiếu một viên bà sẽ đánh c.h.ế.t ta.
Có lần khác, túi áo của đệ đệ bị rách, một viên đường nhỏ rơi xuống đất. Ta len lén nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Trong lòng hồi hộp như vừa làm chuyện xấu, tim đập thình thịch mãi. Ta chạy ra tận chân núi mới dám mở bàn tay.
Nhưng viên đường đã tan hết, chỉ còn lại chút dính dấp trong lòng bàn tay. Ta đưa lưỡi l.i.ế.m lấy chút ngọt ngào vụng trộm ấy, cảm giác vừa tham lam vừa thoả mãn.
Bất chợt, Triệu Thanh chủ động nắm lấy tay ta. Trái tim ta như dậy sóng, tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ yên ả, tạo nên từng vòng sóng lan xa.
Những cô gái có tâm hồn cằn cỗi thường dễ dàng rung động bởi một chút dịu dàng. Lúc này, ta rốt cuộc cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong lòng không khỏi nghĩ: Hắn tốt, ít nhất tốt hơn những gì ta từng tưởng tượng.
Mẹ chồng ngồi nghiêm trang bên mép giường đất, rõ ràng không hài lòng với việc ta đến chậm, bà chỉ đích danh ta:
"Con dâu út, con vừa mới vào nhà chúng ta, chưa quen phép tắc. Sau này nếu nói họp mặt, phải nhanh chân hơn một chút."
Nhị tẩu e dè lên tiếng giúp ta: "Do nàng bận rộn cả ngày nên đến muộn một chút, mẫu thân đừng trách nàng nữa."
Đại tẩu liếc nhị tẩu một cái, mỉa mai: "Chỉ có ngươi là biết làm người tốt, nhưng đừng quên, tam đệ cưới vợ, từ sửa sang nhà cửa đến mở tiệc đều là tiền từ hai nhà chúng ta bỏ ra."
Mẹ chồng khẽ ho một tiếng, cả hai lập tức im lặng.
"Bần không vì ăn, hàn không vì mặc, nghèo là vì không biết tính toán. Nhà này bây giờ thêm người, vẫn phải như trước, mỗi tháng từng nhà đưa một khoản tiền cho ta giữ, vừa là để dưỡng già cho chúng ta, vừa làm quỹ dự phòng cho cả nhà. Còn con dâu út, đừng làm bộ dáng dâu mới nữa, mai bắt đầu xuống ruộng làm việc với ta."
"Trong sổ này, từng khoản chi tiêu đều rõ ràng minh bạch. Tiền cưới vợ cho nhà lão tam đã dùng đến quỹ chung, nhưng vẫn không đủ, hai tẩu tẩu của các ngươi phải góp thêm. Sau này, các ngươi nhớ trả lại."
Mẹ chồng không biết chữ, vậy mà còn lôi ra cả sổ ghi chép.
Ta liếc qua, thấy trên sổ ngoài vài con số, còn có những vòng tròn, dấu chấm, con chim có cánh, đầu heo méo mó và cả rau củ có lá.
Hóa ra mẹ chồng không biết viết, liền dùng tranh vẽ để ghi lại.
Mẫu thân ta thì chẳng bao giờ tính toán gì.
Mỗi lần phụ thân ta đi làm về đưa tiền, bà cầm mấy chục đồng mà tỏ ra khí thế như mấy chục lượng bạc.
Bánh bao thịt, kẹo hồ lô, bánh nếp, bánh đường, thịt hấp, bánh mè… Chợ phiên có gì bà đều dẫn đệ đệ ta đi ăn thử.
Tiền tiêu gần hết, cả nhà chỉ còn cách ngồi xì xụp bát cháo loãng với mấy hạt gạo lơ lửng, mặt mày ủ dột.
Có lần, ta đi nhặt củi về.
Một gánh củi đầy đè nặng đến mức không đứng thẳng nổi, tay chân chi chít vết xước của cành cây, rát buốt vô cùng.
Mẫu thân ta đang chờ để nhóm bếp nấu cơm. Bà mở hũ gạo ra, bên trong chỉ còn chút gạo, lại đang bị chuột gặm dở.
Mẫu thân ta lập tức nổi trận lôi đình, cầm bát sứ trong tay ném thẳng vào đầu ta, mắng:
"Trời tối mịt mới vác mặt về, không biết còn tưởng ngươi ra ngoài tằng tịu với ai!”
“Có đứa con gái vô dụng như ngươi, ngoài việc thêm một miệng ăn, còn làm được tích sự gì!"
Chiếc bát vỡ tung trên đầu ta, m.á.u rỉ ra từng dòng.
Ta đưa tay ôm trán, ánh mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình, thở dài một tiếng.
Việc trong nhà đều do ta làm, đồ ăn ngon đều dành cho đệ đệ, nhưng dù vậy cũng chẳng đổi lại được chút thiện cảm nào từ mẫu thân.
Nhìn ta cứ chăm chăm vào cuốn sổ, mẹ chồng ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:
"Nhà chúng ta từ trước đến nay đều trọng nam khinh nữ, làm dâu rồi, cũng phải ghi nhớ điều đó."
Ta ngây người.
Triệu Thanh khẽ chạm vào cánh tay ta, nói:
"Trọng nam khinh nữ nghĩa là việc nặng đàn ông làm, việc nhẹ để phụ nữ làm."
Đây là lần đầu ta nghe được cách giải thích này. Dù vẫn chưa hiểu tường tận, nhưng cách nhìn về mẹ chồng trong lòng ta đã thay đổi đôi chút.
Khi chúng ta trở về phòng, trời đã khuya.