Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ta còn đang tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào, thì có người chạy đến nhà hét lớn: "Không xong rồi, không xong rồi! Đại tẩu nhà ngươi nhảy sông tự vẫn rồi!"

Ta chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi nhị tẩu đi tìm đại ca, còn mình thì chạy như bay ra bờ sông.

Trên đường, trong đầu ta liên tục hiện lên những ngày tháng ta cùng đại tẩu chung sống. Nàng ấy phúc hậu, không có nhiều tâm cơ, nói năng bộc trực, nhưng nếu đã đối tốt với ai thì thật lòng thật dạ.

Ta đúng là đáng chết! Chắc chắn đại tẩu đã gặp phải chuyện gì khó xử lắm!

Khi đến bờ sông, đám đông đã cứu được đại tẩu lên bờ. Toàn thân nàng ướt sũng, quần áo bó chặt vào người. Những gã đàn ông không đứng đắn đã bắt đầu nhìn chòng chọc vào n.g.ự.c nàng với ánh mắt đầy dục vọng.

Ta không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, phủ lên người nàng.

Ta đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, thì thấy rất yếu ớt.

Ta cũng không biết mình làm có đúng hay không, chỉ đành dùng cả hai tay ấn mạnh lên n.g.ự.c nàng, mong có thể ép nước trong bụng nàng ra ngoài.

Không biết đã ấn bao lâu, cuối cùng nàng cũng nôn ra một bụng nước đục.

Lúc đó, đại ca và những người khác cũng kịp chạy đến. Chúng ta cùng nhau đưa đại tẩu về nhà.

Trời đã gần tối, đại tẩu mới từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt, nàng đã rơi nước mắt.

"Ta thật vô dụng, ta không còn mặt mũi nào để sống nữa…"

Thì ra, đại tẩu và đại ca thành thân nhiều năm mà chưa sinh được con. Gần đây, nàng lại hay bị đau nhói ở ngực, nghe nói trong làng có một thầy thuốc già từ kinh thành về ẩn cư, nàng liền tự mình đi bốc thuốc điều dưỡng.

Kết quả, thầy thuốc chẩn đoán nàng mắc bệnh tim, dẫn đến thiếu máu, rất khó mang thai.

Đại tẩu không hiểu những thuật ngữ rắc rối này, chỉ nghĩ rằng bệnh tim là tử bệnh. Trước đây, trong họ hàng nhà nàng cũng có một người mắc bệnh tim, đột ngột ngã xuống rồi qua đời.

Nàng lo lắng khôn nguôi, ngày ngày sống trong sợ hãi, chỉ biết dùng nước mắt chan cơm. Vốn đã nặng lòng, lại thêm cơ thể không khỏe, hôm đi gặp thầy thuốc thì nàng ngất xỉu tại chỗ.

May mà có người đàn ông họ Trương ở gần đó nhận ra nàng, đã cõng nàng về nhà mình và gọi thầy thuốc đến chữa trị.

Cứ thế, những lời đồn đại bất ngờ lan ra. Không biết người khác có tin hay không, nhưng với đại tẩu, sự xấu hổ đã đè nặng đến mức nàng không chịu nổi, mới nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết.

Đại ca không giỏi nói lời ngọt ngào, chỉ ngồi ngây ngốc bên cạnh nàng, lặp đi lặp lại: "Sao nàng lại ngốc thế này chứ?"

"Sao bệnh nặng như vậy mà không nói một lời?"

"Ta cần con cái làm gì, nàng mới là quan trọng nhất."

Mẹ chồng không nói gì, giận dỗi đi thẳng ra ngoài.

Ta bất chợt nhớ lại lần ta bị ốm trước đây…

Hồi còn ở nhà, có lần ta sốt cao, mẫu thân sợ chữa bệnh sẽ tốn rất nhiều tiền. Giữa ngày đông giá rét, bà đẩy ta ra ngoài sân phủ đầy tuyết, bảo ta tự xoay xở.

"Sốt thì có c.h.ế.t được đâu, chờ khỏe lại hãy vào, đỡ lây bệnh cho đệ đệ ngươi."

Ta đi không vững, mí mắt nặng trĩu, chỉ có thể rên khe khẽ, nhưng tiếng kêu ấy nhanh chóng bị gió tuyết nuốt mất.

Mỗi khi há miệng, cơn gió lạnh thổi vào khiến cổ họng đau rát, như có d.a.o cứa. Cả người ta vừa như bị đốt cháy, vừa khô khốc, rát bỏng đến khó chịu.

Không biết bao lâu sau, ta mơ màng thiếp đi. Trong mơ, ta như đang nằm trên một mặt băng, lạnh buốt đến nỗi răng va vào nhau lập cập.

Khi tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời ló dạng. Ta cố xoay người, tìm chút ánh nắng ấm áp để sưởi.

May thay, mạng ta lớn, không bị sốt chết. Ta siết chặt chiếc áo bông rách nát trên người, run rẩy lê từng bước về nhà.

Trong nhà nông, việc khám bệnh bốc thuốc luôn là chuyện tốn kém. Mẹ chồng ta nhất định là tiếc tiền.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà quay lại.

Bà đẩy đám đông sang một bên, bước đến gần đại tẩu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy. Bà nói nhanh, giọng giống như tiếng hạt bàn tính rơi lạch cạch trên sàn:

"Ta đã xem lại gạo thóc trong nhà, trừ đi phần để ăn, còn lại đều bán hết lấy tiền chữa bệnh cho con."

"Khóc lóc gì chứ? Sống mới là cách đấu tranh, c.h.ế.t rồi chỉ quấn chiếu chôn xuống đất, chẳng còn biết gì, thế mà gọi là tranh đấu sao?"

Mẹ chồng ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt dò hỏi ý kiến của mọi người.

Cha chồng ta, vì gánh hàng nhiều năm mà lưng đã còng, dù ngồi thẳng nhưng vẫn có vẻ khòm khòm. Ông gắng gượng ưỡn lưng, nói: "Ta nghe theo mẫu thân của các con."

Nhị ca lập tức đáp chắc nịch: "Phải chữa bệnh. Có bán hết nồi niêu xoong chảo cũng phải chữa cho đại tẩu."

Triệu Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói khẽ: "Sợ gì? Trời sập đã có đàn ông gánh."

Đại tẩu nghe vậy, lại òa khóc to hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK