Ông cúi xuống nhìn ta, hỏi lạnh lùng: "Ngươi là gì của hắn?"
"Dân nữ là thê tử của hắn."
Ông ta hừ mũi một tiếng, rồi quay người dẫn đám người rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.
Hừ! Quan tốt gì chứ? Ta thấy chỉ là đồ vô dụng!
Đêm ấy, mấy người chúng ta như bị rút cạn linh hồn, nghỉ tạm trong một quán trọ nhỏ.
Vào lúc canh ba, tiểu nhị đến báo có người tìm gặp. Cha chồng và nhị ca đi trước để thăm dò.
Trước cửa quán trọ là một chiếc xe ngựa bọc vải xanh giản dị, người đánh xe cung kính hỏi: "Đại nhân chúng ta có lời mời, mong Triệu phu nhân theo chúng ta đi một chuyến."
Cha chồng không kìm được thắc mắc: "Đại nhân các ngươi là ai?"
"Thường Diệp, Thường đại nhân."
Nhị ca có chút lo lắng nhìn ta: "Liễu nhi, liệu có phải cái bẫy không?"
Ta cười chua chát: "Đến bước này rồi, còn sợ bẫy gì nữa?"
Thấy ta quyết tâm, cả hai đồng thanh: "Được, vậy đi. Chúng ta sẽ đi cùng muội."
Chiếc xe ngựa lắc lư qua bao ngõ ngách không rõ bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà biệt lập ở ngoại thành.
Chúng ta được dẫn vào trong, nơi ánh nến mờ nhạt chiếu lên bóng dáng của Thường đại nhân đang ngồi bên giường. Trên giường, Triệu Thanh nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt.
Những điều còn mơ hồ trong đầu ta dần trở nên rõ ràng.
Thường đại nhân nhường lại chỗ: "Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng hãy gác lại, nói chuyện với hắn trước đã."
"Nhìn thấy ngươi khóc lóc đau đớn ở bãi tha ma hôm nay, ta mới biết, cái tên mà Triệu Thanh lẩm bẩm gọi trong giấc mơ, chắc chắn chính là ngươi."
Cánh tay của Triệu Thanh còn chưa lành, n.g.ự.c lại không biết bị vật gì sắc nhọn đ.â.m trúng, băng gạc trên người hắn nhuốm đỏ máu.
Đôi môi hắn khô nứt, gương mặt từng anh tuấn giờ không còn chút sức sống, mắt nhắm nghiền, trán chi chít những vết thương nhỏ.
Những cảm xúc đau đớn, phẫn uất trước đó của ta như bị đè xuống, tựa như nuốt phải một quả chua chát, chỉ thấy lòng tràn đầy nỗi xót xa.
Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn. Hắn thỉnh thoảng nhíu mày, chắc chắn những vết thương này rất đau đớn.
Hắn cũng chỉ là người đàn ông cao lớn hơn người một chút, đâu phải kẻ mình đồng da sắt, làm gì có thân thể nào chịu nổi đao thương chồng chất như thế.
Nhiều ngày sau, Triệu Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại. Khi nhìn thấy chúng ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, như gợn sóng lan tỏa.
"Phụ thân, nhị ca, nhị tẩu, đã làm mọi người lo lắng rồi."
Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn ta, khi thấy bụng ta hơi nhô lên, hắn mỉm cười yếu ớt, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ mỏi mệt, như ánh nắng ấm áp len lỏi trong gió lạnh đầu xuân.
"Liễu nhi, nàng cũng đến đây sao."
"Nàng và con... có khỏe không?"
Dù trong lòng ngập tràn cảm xúc, tất cả lúc này chỉ hóa thành nước mắt. Ta vừa gật đầu vừa lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không khỏe chút nào cả, chờ chàng lành hẳn rồi ta tính sổ với chàng sau."
Những ngày qua, chúng ta đã nghe rõ toàn bộ câu chuyện từ miệng Thường đại nhân.
Hóa ra, Triệu Thanh vốn là một trong những ảnh vệ đầu tiên được Thường đại nhân dày công bồi dưỡng. Mấy năm trước, cô gái mà hắn đưa về thôn chính là gián điệp do đối thủ cài vào bên cạnh Thường đại nhân trong một vụ án lớn.
Nàng ta không thể đụng vào, cũng không thể giữ lại. Vì thế, Thường đại nhân lấy cớ rằng Triệu Thanh nảy sinh tình cảm, để hắn đưa nàng về làng. Nhưng nàng ta không chịu yên phận. Sau khi phát hiện ra thân phận của Triệu Thanh, nàng định dùng phụ mẫu hắn để uy hiếp, ép hắn phản bội.
Triệu Thanh dĩ nhiên không chịu, liền âm thầm ra tay với thức ăn của nàng ta, lặng lẽ giải quyết vấn đề.
Mọi chuyện tưởng đã chìm vào dĩ vãng, nhưng không hiểu sao lại có người khơi lại chuyện cũ, viết đơn tố cáo lên nha môn, vu cáo rằng Triệu Thanh ngược đãi một cô gái đến chết.
Nếu lật lại vụ án năm xưa, những gì bị lôi ra sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Đúng lúc Triệu Thanh tham gia nhiệm vụ trấn áp một băng cướp lớn và bị thương nặng, Thường đại nhân nhân cơ hội đó bày ra kế "Kim thiền thoát xác" (ve sầu lột xác), vừa khép lại vụ án cũ, vừa bảo toàn tính mạng cho Triệu Thanh.
Thường đại nhân nói: "Triệu Thanh bảo rằng, hắn đã có thê tử, đã có người để bận lòng, không muốn làm công việc nguy hiểm như thế nữa."
"Vậy nên ta nhân cơ hội này đổi cho hắn một thân phận khác, để hắn có thể sống cuộc đời trong sạch từ nay về sau."
Dù phần lớn bí ẩn đã được sáng tỏ, trong lòng ta vẫn còn một thắc mắc. Ta hỏi Thường đại nhân: "Đại nhân có biết ai là người đã gửi đơn kiện không?"
Thường đại nhân trầm ngâm một lát rồi đáp: "Là một ông lão què."