Còn chưa chờ Cố Tòng Cẩn trả lời, ma ma quản sự trong phủ đã dẫn mấy người khác đuổi theo.
Bà ta liếc ta một cái, nhìn nha hoàn bên cạnh rồi quát lớn:
“Còn không mau đưa đại tiểu thư về phủ?”
Dứt lời, bà ta quay ngoắt đi, cụp mắt xuống, không thèm khom lưng dù chỉ một chút.
“Đại tiểu thư, bây giờ Cố công tử đang bàn việc hôn nhân với nhị tiểu thư, cho dù lúc ở Thanh Châu, cô và Cố công tử có chút giao tình, nhưng tuỳ tiện gặp nhau ở ngoài như vậy cũng không hợp với khuôn phép.”
“Thịnh gia chúng ta là dòng dõi xem trọng khuôn phép nhất!”
Hai chữ khuôn phép bị bà ta nhấn mạnh.
Ta nheo mắt đánh giá bà ta.
Không hổ là tâm phúc trước mặt đại phu nhân của Thịnh gia, bản lĩnh làm khó dễ người khác cũng ra trò lắm.
Cố Tòng Cẩn đứng một bên, biểu cảm trên gương mặt ngay lập tức trầm xuống, giọng điệu lạnh như băng.
“Ma ma ăn nói cho cẩn thận!”
Hắn luôn đối xử hoà nhã với mọi người, nhưng khí thế bây giờ cũng có chút uy nghiêm dù không hề tức giận.
Giang ma ma sửng sốt, ngay lập tức hiểu ra, người trước mặt bà ta cũng không phải là thư sinh vô danh đến từ vùng hoang vu hẻo lánh, mà là kim khoa Trạng Nguyên được đương kim bệ hạ khâm điểm, tương lai sẽ làm quan trong Hàn Lâm Viện, là cận thần của thiên tử, con đường phía trước đầy triển vọng.
Hơn nữa, bây giờ, hắn đang bàn việc hôn nhân với nhị tiểu thư, nếu như xảy ra bất kỳ sai sót nào ở chỗ bà ta, dựa theo tính tình của phu nhân, chắc chắn sẽ lột da bà ta.
Mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ta nhìn thấy vậy thì có chút buồn cười. Đây chính là khuôn phép của Thịnh gia.
Vâng vâng dạ dạ trước quyền thế, trước mặt người nhà thì lại chó cậy thế chủ.
02
“Nghịch nữ, mau quỳ xuống!”
Trong đại đường, phụ thân nổi cơn tam bành. Ông ta cầm tách trà lên ném vào mặt ta.
Ta quay mặt đi, khó khăn lắm mới né tránh được những mảnh sứ nhỏ văng ra.
Đại phu nhân vội vàng tiến lên vỗ lưng ông ta, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“Lão gia, bây giờ Khai Nhi chỉ vừa về nhà chưa được bao lâu, chưa quen với các khuôn phép trong kinh thành cũng là chuyện bình thường, có trách thì cũng nên trách người mẫu thân là ta đã không làm tròn trách nhiệm dạy dỗ.”
Nói xong, bà ta lấy khăn chấm chấm lên nước mắt vốn không tồn tại nơi khoé mắt.
“Hừ, làm gì có chuyện trưởng tỷ phạm sai lầm mà lại đi trách mẫu thân.”
Thịnh Doanh ngồi ngay ngắn trên ghế trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ sự bực bội.
Không thể không nói, thoạt nhìn, bọn họ mới thật sự giống như người một nhà.
Mà ta, kể từ 10 năm trước, khi mẫu thân qua đời, ta chỉ còn là một nhân vật râu ria mang họ Thịnh.
Năm 6 tuổi, bởi vì ta va chạm kế phu nhân Thẩm thị, trong lúc giận dữ, phụ thân đã đưa ta về quê nhà Thanh Châu, giao ta cho tổ mẫu trông nom. Suốt 10 năm sau đó, ông ta chẳng mảy may quan tâm đến ta.
Bây giờ, vậy mà lại vội vã đón ta về kinh thành. Nếu nói trong chuyện này không có gì mờ ám, ta chắc chắn không tin.
Ta đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, vẻ mặt không chút kinh sợ mà nhìn người ngồi trên ghế cao kia.
“Nữ nhi có gì sai?”
Rõ ràng người đó là phụ thân ta, nhưng ở trong mắt ông ta, ta không hề nhìn thấy chút tình thương nào.
“Nghiệp chướng!”
“Mày biết rõ hôm nay nhà họ Cố đến cầu hôn, người được bọn họ hỏi cưới chính là Doanh Nhi, vậy mà lại không màng đến tự trọng của con gái nhà lành, cứ thế đuổi theo họ ra ngoài, lôi lôi kéo kéo Cố Tòng Cẩn. Mày nói xem, người ngoài sẽ nhìn Thịnh gia chúng ta như thế nào, sẽ đối xử với muội muội mày như thế nào?”
Ông ta nổi giận đùng đùng hất tay đại phu nhân ra, nhanh chóng bước xuống, hung hăng cho ta một bạt tai.
Ta ngã ngồi xuống đất, hai tai ong ong, khoé miệng có một hàng chất lỏng ấm áp chảy xuống, mùi tanh mặn của máu tràn lan trong khoang miệng.
Ta ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin, nhìn gương mặt lạnh nhạt vô tình kia mà lòng chẳng còn chút mong chờ gì.
“Chẳng lẽ phụ thân không biết, con và Cố Tòng Cẩn đã từng đính ước với nhau khi còn ở Thanh Châu?”
“Hiện giờ trở thành như vậy, nếu như con không đi hỏi cho rõ ràng, chẳng lẽ còn chờ ngày sau trở thành trò cười lớn hơn nữa?”
Ta vừa mới dứt lời, Thịnh Doanh đã đứng bật dậy, tay áo vung lên, trong lúc vô tình đã hất văng đĩa quả vải mà nha hoàn vừa mới lột vỏ.
Trái nào trái nấy đều tròn vo mọng nước, cực kỳ ngon mắt, có lẽ là hàng tươi vừa được người ta ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành. Thứ này thuộc về đồ hiếm lạ, cho dù có ra giá trên trời để mua cũng chưa chắc có người bán.
Chỉ tiếc, trong viện của ta chẳng có lấy một quả.
Ả hùng hổ nói:
“Ngươi nói lung tung gì vậy? Sao Tòng Cẩn ca ca lại đính hôn với ngươi? Chẳng lẽ là ngươi bị hoang tưởng, thấy sang bắt quàng làm họ ở đây?”
Đại phu nhân cũng xông lên, trong mắt loé qua chút mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố nặn ra một gương mặt hiền từ nhân ái.
“Khai Nhi, có phải trong lòng con đang trách cứ mẫu thân hay không? Con lớn hơn Doanh Nhi, theo lý mà nói thì nên bàn việc hôn nhân của con trước, nhưng mẫu thân cũng không lường trước được chuyện Cố gia sẽ đến cầu hôn.”
“Nếu trong lòng con có oán hận gì thì cứ nói ra với mẫu thân là được, không nên tuỳ tiện vấy bẩn thanh danh của chính mình.”
Bà ta không lộ ra chút sơ xuất gì, giả vờ như rất thương xót ta. Nhưng ta biết, bà ta chỉ mong ta chết ở Thanh Châu, vĩnh viễn không quay về.
Sự tồn tại của ta luôn nhắc nhở bà ta rằng bà ta chẳng qua chỉ là một người vợ kế, mà ta vẫn luôn chiếm vị trí đích trưởng nữ của Thịnh Doanh.
10 năm trước, ta chẳng qua chỉ là một bé gái 6 tuổi mà bà ta đã không thể chịu đựng được, dùng chút mưu mẹo khiến phụ thân tiễn ta đi thật xa.
Hiện giờ đã thành đại thụ, không ai có thể dao động được địa vị của bà ta ở Thịnh gia. Trong lòng bà ta, khống chế ta cũng đơn giản như khống chế một con kiến vậy.
03
Sau khi tuỳ tiện lau vết máu ngay khoé miệng, ta lấy ra một chiếc ngọc bội cũng không tính là xuất sắc từ trong túi thơm bên hông ra, đưa cho người đàn ông trước mặt.
“Phụ thân, đây chính là tín vật, bất kỳ người nào trong Cố gia đều nhận ra được.”
Thịnh Trung Diêm còn chưa kịp nhận lấy, Thịnh Doanh đã xông lên, giật lấy ngọc bội trong tay ta ném xuống đất.
“Cái gì mà tín vật hay không tín vật, ta không quan tâm, ta nhất định phải gả cho Cố Tòng Cẩn.”
Ả lắc lư cánh tay của Thịnh Trung Diêm.
“Cha, con không thích tỷ tỷ, cha đưa nàng ta về Thanh Châu đi.”
“Lộn xộn!”
Ông ta khẽ mắng, nhưng sự nuông chiều trong mắt lại chẳng thể che giấu. So với dáng vẻ lạnh như băng ban nãy, đúng là như hai người khác nhau.
Hoá ra, không phải là ông ta không có tình thương của ta, chỉ là không có tình thương của cha với ta mà thôi.
Ông ta bước đến, nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt mất kiên nhẫn.
“Cút về trong viện của mày đi. Chuyện này cho dù là thật hay giả thì sau này cũng chớ có nhắc lại lần nữa. Việc hôn nhân của mày, bổn thừa tướng sẽ sắp xếp.”
“Cứ thành thật ở lại trong viện, cố gắng học khuôn phép. Nếu còn có lần sau, bổn thừa tướng sẽ không nuông chiều nữa đâu.”
Ông ta tự xưng là bổn thừa tướng chứ không phải phụ thân. Trong mắt ông ta từ lâu đã không còn chứa chấp đứa con gái như ta.
Ta nhìn ngọc bội vỡ tan tành trên mặt đất, ngón tay rũ xuống, hơi run run.
Một khi đã như vậy, ta cũng không cần phải kiêng dè gì nữa.
04
Vương thượng thư của Hộ Bộ, tuổi gần bốn mươi, nửa năm trước, vợ cả của ông ta qua đời vì bệnh tật. Ông ta cố tình muốn tìm vợ kế để lo liệu mọi việc trong nhà.
Ông ta được mọi người xua như xua vịt, rất nhiều người muốn bợ đỡ ông ta. Nhưng con người của Vương thượng thư ấy à, lại là một lão già quái dị.
Dòng dõi thấp kém thì ông ta không hài lòng, bề ngoài xấu xí như Vô Diệm* ông ta lại không thích, hơi lớn tuổi một chút cũng không ưa.
*Vô Diệm, ý chỉ Vô Diệm Nữ (无盐女), ý chỉ Tề Tuyên Vương Hậu Chung Ly Xuân thời Chiến Quốc, là một người phụ nữ đức độ nhưng xấu xí. Sau này, cụm từ này được dùng chung để gọi những người phụ nữ xấu xí nhưng hiền đức.
Ta nghĩ, đây chính là việc hôn nhân mà phụ thân đã sắp xếp cho ta, cũng là nguyên nhân ông ta đón ta từ Thanh Châu trở về.
Có thể sử dụng đứa con gái hời này để thắt chặt mối quan hệ với Hộ Bộ, đúng là một giao dịch có lời.
Không ai quan tâm rằng ta có đồng ý hay không. Thậm chí, bọn họ còn không thèm thông báo cho ta một tiếng.
Ta đã không thể trông chờ vào Cố Tòng Cẩn, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
05
Tháng 9, việc hôn nhân của Thịnh Doanh và Cố Tòng Cẩn đã được định ra. Vì tráng cho cành mẹ đẻ cành con, phàm là ngày mà người nhà họ Cố đến đây, đại phu nhân đều sắp xếp người tìm đủ loại lý do để giữ chân ta trong sân, không cho phép ta bước ra khỏi sân dù chỉ nửa bước.
Dường như ta cũng học được cách ngoan ngoãn, không làm ầm ĩ nữa.
Mỗi lần chào tạm biệt với người nhà họ Cố xong, Thịnh Doanh đều bước vào trong viện của ta, khoe khoang những món quà mà Cố Tòng Cẩn tặng cho ả, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo.
“Mày và Tòng Cẩn ca ca quen biết nhau 10 năm thì sao? Bây giờ, trong mắt trong tim huynh ấy đều là tao.”
“Tốt nhất là mày nên yên phận, không nên vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.”
“Cho dù là tình thương của phụ thân hay là sự yêu chiều của Tòng Cẩn ca ca, đều chỉ thuộc về một mình tao.”
Ta gật đầu.
“Vậy thì chúc muội mãi mãi được như ý muốn.”
Ả nhìn ta bằng ánh mắt hoài nghi, dường như không quá hài lòng về phản ứng của ta.
“Hừ, tốt nhất là mày thật lòng!”
Ả lắc lắc tay áo, kiêu ngạo bỏ đi.
Cuối tháng 9, kỳ săn thu thường niên của hoàng gia đã bắt đầu.
Ta biết, cơ hội của ta đã đến.
Đại phu nhân vốn không muốn dẫn theo ta. Bà ta không muốn để ta lộ diện, sợ sẽ phát sinh biến cố.
Nhưng kỳ săn thu lần này, Vương thượng thư cũng đi. Phụ thân ngay lập tức làm chủ, yêu cầu ta phải trang điểm xinh đẹp, cùng đi theo họ.
Hôm xuất phát, Cố Tòng Cẩn đã chờ trước phủ từ sớm. Hắn mặc một bộ kỵ trang màu đen, đứng bên cạnh xe ngựa.
Vóc dáng cao ráo đĩnh bạt, phong thái quang minh lỗi lạc.
“Tòng Cẩn ca ca, huynh đến đón ta à…”
Thịnh Doanh nhấc vát, vui mừng chậm rãi chạy tung tăng đến trước mặt hắn. Ả ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao.
Cố Tòng Cẩn sợ ả vấp ngã, vươn tay đỡ ả. Hắn rũ mắt mỉm cười, dịu dàng ấm áp.
Đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Sau khi hành lễ gặp mặt xong, ánh mắt hắn như lơ đãng nhìn thoáng qua ta, nhưng rồi lại nhanh chóng lướt qua.
Ta đứng bên cạnh phụ thân, tuân theo khuôn phép, trên mặt không chút gợn sóng.
Kể từ khi mẫu thân qua đời, ta đã học được cách không bao giờ gửi gắm hy vọng trên người người khác.
Lòng người dễ thay đổi, nhất là lòng dạ đàn ông.
Cố Tòng Cẩn hắn đã không cần ta, vậy thì ta cũng không cần hắn.
Những kỷ niệm ngày trước ở Thanh Châu, cứ xem như là một giấc mộng xưa cũ thôi.