Khu vực săn bắn nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, lúc chúng ta đến nơi, không ít quan lại đã đến trước.
Phụ thân là tể tướng đương triều, đứng đầu trong các loại quan.
Cũng nhờ quyền lực như mặt trời ban trưa của ông ta mà chúng ta vừa mới xuống xe ngựa đã bị vô số phu nhân vây quanh.
Thấy ta lạ mặt, có người tò mò tìm hiểu. Thẩm thị chỉ giới thiệu đơn giản một câu “Đại nữ nhi trong phủ” rồi không thèm nhiều lời nữa.
Người trong sân đều khôn khéo, ai nấy đều hiểu rõ. Vậy nên, khi đối diện ta, sự nồng nhiệt trên mặt họ đều phai nhạt đi mấy phần.
Các tiểu thư nhà quan vây quanh Thịnh Doanh, nịnh nọt ả, khiến ả cười tươi như hoa. Chỉ có một mình ta, dường như không thể hoà nhập với đám đông.
Phụ thân không có ở đây, Thẩm thị cũng lười giả vờ giả vịt. Bà ta cố tình làm ngơ ta, dùng hành động để nói với ta rằng, cho dù ta là đích trưởng nữ của Thịnh gia, nhưng ở trong kinh thành này, đừng hòng tạo nên một gợn sóng gì.
Thật thú vị!
Nếu đã như vậy, ta sẽ để cho bà ta biết, Thịnh Khai ta đây, muốn khuấy đảo sóng gió gì trong kinh thành!
07
Theo thông lệ cũ, săn thu năm nào cũng có phần thưởng, mà phần thưởng lớn nhất đến từ hoàng thượng.
Người đứng đầu có thể đưa ra một tâm nguyện, chỉ cần không đi quá giới hạn, hoàng thượng đều sẽ chấp thuận.
Ngày đầu tiên đi săn, Lễ Bộ thị lang đứng trên bục cao đọc tên.
Những người tham dự được đọc tên, phần lớn đều là những thiếu niên lang tiên y nộ mã* trong kinh thành, là công tử hậu duệ quý tộc.
*Tiên y nộ mã (鲜衣怒马): Mặc y phục rực rỡ cưỡi ngựa phi.
Cũng có người tương tự như Cố Tòng Cẩn, là người xuất sắc bộc lộ tài năng trong kỳ khoa cử lần này, muốn nhân cơ hội này mà thể hiện bản thân.
Nhưng bọn họ đều là nam tử, không có ngoại lệ.
Mỗi người đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ánh mắt nóng rực, ai nấy đều mang thái độ sốt ruột muốn thử sức.
Vậy nên, khi hai chữ “Thịnh Khai” vang lên ở cuối danh sách, giữa sân chìm vào yên tĩnh trong giây lát.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều biểu lộ sự nghi ngờ.
Ta thấy:
Phụ thân ngồi hàng đầu bên dưới chỗ của đế vương trẻ tuổi, khuôn mặt bỗng tối sầm xuống.
Thẩm thị đoan trang ngồi giữa đám người, đang hoảng sợ nhìn dáo dác khắp nơi.
Đích muội vừa yêu kiều vừa ngây thơ, đang trợn mắt, há hốc mồm nhìn quanh.
Thậm chí, ta còn thấy Cố Tòng Cẩn. Hắn cũng lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt khó hiểu, dường như còn có chút hoảng loạn.
“Hửm? Thịnh Khai là ai?”
Hoàng thượng hơi nghiêng sườn mặt, hỏi phụ thân ta.
Văn võ cả triều, chỉ có một Thịnh gia. Hơn nữa, nam nhi đồng lứa của Thịnh gia, đứa lớn nhất chỉ mới có 7 tuổi.
Trước khi phụ thân kịp trả lời, ta đã bước ra khỏi hàng ngũ không mấy nổi bật, hành đại lễ.
“Bẩm hoàng thượng, thần nữ là Thịnh Khai!”
Hôm nay, ta mặc một bộ kỵ trang màu đen, tóc buộc cao, nhìn qua không khác gì nam tử.
“Nghiệt nữ, mày làm trò xằng bậy gì ở đây vậy, còn không cút xuống đây nhanh lên!”
Phụ thân giành trước một bước giậm chân giận dữ!
Từ trước đến đây, ông ta luôn cẩn thận, giờ phút này, vì giận quá mất khôn nên đã không để ý rằng người ngồi trên cao đang nhíu mày.
Hoàng thượng còn ngồi ở đây, làm sao đến phiên một triều thần như ông ta lên giọng trách cứ.
“Trẫm nhớ rồi, Thịnh Khai, đích trưởng nữ của Thịnh gia, ngẩng đầu lên đáp lời.”
Y làm lơ phản ứng của phụ thân, ánh mắt dò xét dừng lại trên người của ta.
Phụ thân cũng biết mình đã thất lễ, bất an đứng sượng trân ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Ta ngẩng đầu, nhìn người ngồi trên cao kia.
Đế vương trẻ tuổi, mặt như tượng tạc, ánh mắt lạnh lùng như những vì sao. Mũi cao môi mỏng, toàn thân tản ra khí chất tôn quý kiêu ngạo trời sinh, tự bộc lộ uy nghiêm.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ta, thân hình y hơi hơi chấn động, ánh mắt như loé lên tia sáng kỳ lạ. Chẳng qua, chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh mở miệng.
“Nói thử xem, sao lại thế này?”
“Bẩm hoàng thượng, săn thu xưa nay cũng không có luật cấm nữ tử tham dự. Thần nữ bất tài, ở Thanh Châu 10 năm, chỉ luyện tập chút kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung. Hiện giờ, hần nữ vừa mới trở lại kinh thành, cũng muốn thử sức xem mình có giành được phần thưởng hay không.”
Ta nói năng tuỳ tiện, xung quanh vang lên những tiếng cười cợt, có lẽ là cười ta không biết lượng sức mình.
Người ngồi trên cao hơi nheo mắt lại, khoé miệng hiện lên vẻ nghiền ngẫm.
Trong thời gian ngắn, ta chợt có chút lo lắng. Không biết nước cờ hiểm này có thể thành công hay không, dù sao hiện giờ, mọi quyết định đều nằm trong tay y.
Trong lúc ta đang thấp thỏm, y chợt cong môi cười, cao giọng nói:
“Trẫm cho phép.”
Dường như mới nhận ra phụ thân còn đang thấp thỏm chờ đợi bên cạnh, lại hài hước bổ sung:
“Thừa tướng có một đứa con gái ngoan!”
Ta đoán, giờ phút này, phụ thân hẳn là hận không thể giết chết ta.
Chỉ tiếc!
Nước cờ hiểm đã đặt xuống, ván cờ đã khởi động, ngày sau, chỉ sợ ông ta không có cơ hội nữa.
08
Ta vác cung tên lên, cưỡi ngựa vọt vào rừng xanh tươi tốt. Lúc đi ngang qua đám đông, ta quay đầu lại nhìn một cái, vừa kịp bắt gặp ánh mắt âm u độc ác của Thẩm thị. Có lẽ, từ tận đáy lòng bà ta đang toan tính nên ăn tươi nuốt sống ta như thế nào sau buổi săn thu.
Ta đáp lại bà ta bằng một nụ cười châm chọc. Cứ chờ xem.
Gió rít gào qua bên tai, ta cảm nhận hương vị tự do đã lâu không gặp. Ta nằm gục trên lưng ngựa, hành động tự nhiên như chim về tổ.
Vị trí đứng đầu hôm nay, ta chắc chắn phải bắt được.
Lên dây cung, kéo dây cung, bắn tên.
Mỗi một mũi tên đều chuẩn xác bắn trúng con mồi, không trượt phát nào.
Những người đang chờ để cười nhạo ta đều im bặt.
Ta phóng ngựa vào rừng sâu hơn. Có một người theo sát phía sau.
Ở một chỗ yên tĩnh, ta siết cương, dừng ngựa lại, lạnh lùng liếc nhìn người đến.
“Cố công tử, cực khổ đuổi theo phía sau ta như vậy, trông không giống tình nghĩa huynh muội trong miệng ngươi chút nào.”
Mặt Cố Tòng Cẩn sượng trân, nhưng hắn lại tỏ vẻ như không nghe thấy, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Thịnh Khai, nàng muốn làm gì?”
“Quyền thế trong kinh thành rất phức tạp, chỉ cần một chút sơ ý là không thể cứu vãn được. Cho dù phụ thân nàng là thừa tướng, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ không che chở cho nàng.”
“Sao nàng không chịu yên phận ở hậu viện đi?”
Ta không biết nên cười nhạo hắn ngây thơ hay là ngu xuẩn. Hậu viện danh gia vọng tộc, lấy đâu ra ngày tháng yên ổn?
“Ngươi cũng biết vì sao Thịnh thừa tướng phải đón ta về kinh thành?”
Hắn khó hiểu, không rõ ta có ý gì.
“Chẳng lẽ Thịnh Doanh không nói với ngươi rằng Thịnh thừa tướng muốn gả ta cho Vương thượng thư làm vợ kế? Đây là ngày tháng yên ổn trong miệng ngươi đấy à?”
Hắn sững sờ ngay tại chỗ, toàn thân run rẩy, đôi mắt tràn ngập vẻ bất ngờ và kinh hãi.
Thấy ta không giống đang đùa, hắn càng siết chặt dây cương hơn.
“Sao ông ta dám?”
Khoé môi ta hơi cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.
“Vậy sao ngươi dám?”
“Cố Tòng Cẩn, 10 năm trước Thịnh Trung Diêm bỏ rơi ta, hiện giờ, ngươi cũng chọn cách tương tự. Trong lòng ta, ngươi cũng chẳng khác gì ông ta.”
Dường như bị lời nói của ta đâm trúng tim đen, biểu cảm của hắn khó nén bi thương, cười chua xót.
“A Phúc, ta chưa bao giờ muốn tổn thương nàng cho dù chỉ là một chút. Nhưng có một số việc, ta không có lựa chọn nào khác.”
Một tiếng A Phúc của hắn đã đánh vỡ sự lạnh nhạt của ta.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn kể ra nỗi khổ riêng.
Đối mặt ánh mặt nghiêm túc chờ đợi của ta, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng lại quay đầu đi chỗ khác, chẳng nhiều lời thêm nửa câu.
Ta thầm thở dài trong lòng. Ta nghĩ, ta đã từng cho chúng ta cơ hội.
Nhưng hắn không tin tưởng ta.
Nói không đau lòng là nói dối. Giờ phút này, trái tim ta như bị vô số giòi bọ tuỳ tiện cắn xé. Bề ngoài sóng yên biển lặng, thật ra bên trong ruột gan cồn cào.
Ta nhớ lại năm ấy ở Thanh Châu, tổ mẫu cũng chẳng yêu thương ta, chỉ tuỳ tiện để lại một nha hoàn trông coi ta rồi hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng gì, cũng không hề hỏi thăm.
Ngay cả mấy tháng mà nha hoàn kia làm thất lạc ta, bà ta cũng không hay biết gì.
Là Cố Tòng Cẩn 8 tuổi đã đưa ta về nhà.
Khoảng thời gian đó, ta vẫn chưa bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ, cả ngày thơ thơ thẩn thẩn.
Sau khi hắn bộc lộ thiện ý với ta, ta tựa như một người chết đuối bắt được phao cứu sinh, dính chặt vào hắn, lúc nào cũng níu áo lẽo đẽo theo sau hắn.
Lúc đó, hắn vẫn là tiểu công tử của tri phủ Thanh Châu, cực kỳ lương thiện.
Hắn đặt tên cho ta là A Phúc, cho phép ta làm tuỳ tùng cho hắn, ngày ngày dẫn ta dạo chơi khắp nơi.
Mãi cho đến mấy tháng sau, nha hoàn của Thịnh phủ mới tìm được ta.
Hắn cáo mượn oai hùm, uy hiếp bọn họ, nói rằng sau này nếu có ai dám ức hiếp ta, hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Ở Thanh Châu, mọi người đều sẽ nể mặt Cố gia mấy phần.
Bởi vì có hắn cố tình che chở, những ngày tháng của ta ở Thanh Châu cũng không đến nỗi nào.
Nếu như nhà họ Cố không gặp chuyện bất trắc, có lẽ hôm nay, chúng ta đang ở Thanh Châu phi ngựa ca hát, an yên tự tại.
Ta ngưng dòng suy nghĩ, người trước mắt cũng không muốn giải thích nhiều.
Trái tim ta lại chua xót.
“Nếu đã đưa ra lựa chọn, ngày sau, hai chúng ta đường ai nấy đi.”
“Về phần ta đang làm gì, hiện giờ, ngươi cũng không thể ngăn cản ta, chẳng phải sao? Muội phu!”
Nghe thấy cách xưng hô của ta, hắn đỏ mắt, trong lòng ta lại có chút vui sướng khi trả thù thành công.
Ta không chút do dự quay ngựa lại, bắt đầu đuổi bắt con mồi mới.
“… A Phúc…”
Tiếng gió rít gào, dường như ta nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của ai.
Không quan trọng.