Ta đưa cho Huyền Nguyệt danh sách của hồi môn, sai nàng sắp xếp người thu hồi và kiểm kê đầy đủ các món đồ trong danh sách, thứ nào thiếu thì để Thẩm thị lấy bạc trắng ra đền bù.
Mẫu thân ta là con gái nhà phú thương Giang Nam. Lúc bà quen biết phụ thân, ông ta chẳng qua chỉ là một tú tài nghèo rớt mồng tơi, các loại quà nhập học đều là chắp vá lung tung mà thành.
Có lẽ là vì xuất thân trong gia đình thương nhân, khiến mẫu thân dễ dàng có hảo cảm với thư sinh mặt trắng. Hơn nữa, phụ thân tài hoa xuất chúng, dẻo mồm dẻo miệng, khiến mẫu thân chìm đắm trong bể tình, khó có thể cầm lòng trước ông ta.
Nhà ngoại không nỡ để mẫu thân chịu khổ khi đi lấy chồng xa, bèn chuẩn bị cho bà một phần của hồi môn cực kỳ phong phú.
Phần của hồi môn ấy, cho dù là ở thời bây giờ, cũng là một khoản tài phú khiến người ta há hốc mồm. Cũng chính là phần của hồi môn này đã trải đầy hoa hồng trên con đường làm quan của phụ thân.
Dựa theo luật lệ của triều chúng ta, của hồi môn là tài sản tư nhân của nữ tử khi lấy chồng. Nếu nữ tử đó qua đời, con cái của nàng sẽ được thừa kế của hồi môn này.
Trùng hợp thay, mẫu thân của ta chỉ có một đứa con duy nhất là ta.
Hiện giờ, ta phải rửa sạch kỹ càng.
Ta ngồi ngay ngắn trên đại đường, cầm một tách trà nóng vừa mới pha xong.
Chiếc bàn dài trước mặt đặt những món điểm tâm trong cung và quả vải mà hoàng thượng sai người đưa đến sáng nay.
Ta nếm một quả, đúng là ngon thật.
Mặt mũi phụ thân tối sầm, ông ta ngồi bên dưới, thấy nha hoàn và gã sai vặt nối đuôi nhau ra ra vào vào, dáng vẻ như muốn dọn sạch toàn bộ của cải.
Gương mặt ông ta xanh mét, rồi lại không dám nổi trận lôi đình như trước kia, chỉ dám nén giận hỏi ta.
“Mày làm gì vậy? Không cần mày lo, mẫu thân của mày cũng sẽ chuẩn bị cho mày một phần của hồi môn vẻ vang.”
Mẫu thân mà ông ta nói, đương nhiên là Thẩm thị.
“Sau này vào cung, chúng ta cùng hưởng vinh quang, mỗi bước đi trong hậu cung đều phủ đầy bụi gai, gia tộc là chỗ dựa lớn nhất của mày. Mày đã rõ chưa?”
Ta ngẩng lên, không chút quan tâm, cứ thế ném bay tách trà trong tay.
Tách trà lật úp, nước trà văng tung toé.
Thấy ông ta đã nổi gân xanh, bàn tay siết chặt tay vịn của ghế bành, khoé môi ta cong lên, nở một nụ cười lạnh.
“Phụ thân còn nhớ đến mẫu thân của ta à?”
Thấy ta nhắc tới mẫu thân, cơ thể ông ta bỗng dưng cứng đờ, có chút mất tự nhiên mà nói.
“Mẹ đẻ của mày đã qua đời mười mấy năm, mọi chuyện trong nhà đều do Thẩm thị thu xếp, nếu mày có lòng thì sau này đừng nhắc đến bà ấy nữa.”
Ta gật đầu, đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào ông ta từ trên xuống dưới, gằn từng chữ:
“Thịnh thừa tướng, ông có biết hay không, buổi tối 10 năm trước, ta đã ở trong phòng mẫu thân.”
Buổi tối 10 năm trước, ta lén lút trốn vào ngăn tủ trong phòng mẫu thân, muốn trêu đùa bà ấy, lại sơ ý ngủ quên.
Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy giọng nói của phụ thân, bọn họ đang tranh chấp.
Chờ đến khi ta bò ra khỏi tủ, phụ thân đã bỏ đi. Mẫu thân nằm liệt dưới đất, bên cạnh là một chén rượu đã vỡ tan tành, rượu còn sót lại đan xen với máu đỏ tươi, chói mắt vô cùng, khiến trái tim ta kinh hoàng.
Ta sợ hãi la lên, nhưng mẫu thân lại dùng chút sức lực cuối cùng để bịt miệng ta lại.
Bà dặn ta phải rời khỏi Thịnh gia, quay về Giang Nam.
Trong đại sảnh, phụ thân đứng phắt dậy, nhìn ta bằng ánh mắt âm u. Ta không chút sợ hãi, cứ thế đối diện với ánh mắt của ông ta, nhìn thấy sát ý trong mắt ông ta, ta mới yên lòng.
Dù sao cũng là cha con, ta sợ mình sẽ nương tay.
“Quý phi, đường đi trong cung hiểm trở, vạn sự nhớ chú ý!”
“Cảm ơn thừa tướng đã nhắc nhở, đương nhiên bổn cung sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước vội ra ngoài.
Danh sách của hồi môn của mẫu thân được sắp xếp lại, gần như đã đào rỗng một nửa gia tài của Thịnh gia.
Thịnh Trung Diêm chỉ lo lộng quyền, Thẩm thị lại không giỏi kinh doanh. Mấy năm nay, tiền thu vào trong phủ đều đến từ tiền lời từ mấy trăm cửa hàng mặt tiền và thôn trang trong của hồi môn của mẫu thân.
Ta bất bình thay cho mẫu thân, cũng thương xót cho bà.
Có lẽ, Thịnh Trung Diêm chưa từng thật lòng thích bà ấy. Tình chàng ý thiếp năm xưa chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối mà ông ta xây dựng mà thôi.
Chỉ cần cưới được mẫu thân, ông ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nữa, chỉ cần dốc lòng bò lên trên là được.
Nhưng chờ đến khi ông ta trèo lên cao rồi lại cảm thấy mẫu thân là một nữ nhi nhà thương nhân, không xứng với ông ta. Sự tồn tại của mẫu thân thời thời khắc khắc nhắc nhở ông ta về những tháng ngày nghèo túng năm xưa.
Cho nên, ông ta hận mẫu thân, nhưng lại không muốn vứt bỏ tiền tài đã nắm trong tay này, bèn cùng Thẩm thị hãm hại mẫu thân của ta.
12
Lúc những người do Huyền Nguyệt sắp xếp nâng của hồi môn ra, biểu cảm của Thẩm thị cực kỳ khó coi.
Những vật trong phòng bà ta, chín phần mười đều là kỳ trân dị bảo năm xưa do mẫu thân ta mang đến. Thậm chí, ngay cả cái giá giường bằng gỗ tử đàn có điêu khắc hoa văn mà bà ta nằm ngủ cũng bị mang đi.
Tình hình trong phòng Thịnh Doanh cũng không có gì khác biệt.
Cuối cùng, Thẩm thị vẫn không nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Quý phi, tục ngữ có câu, làm người phải chừa lại một đường…”
Ta nhẹ nhướng mày với Huyền Nguyệt, nàng không nói hai lời, dứt khoát tiến lên vả mặt Thẩm thị.
“Đồ của Quý phi sao lại ở trong phòng bà?”
“Còn dám nhiều lời, bà sẽ phải nôn sạch tiền lãi suốt mười mấy năm qua ra.”
Tính cách động thủ không động khẩu của Huyền Nguyệt đúng là khiến người ta thoải mái cực kỳ.
“Tỷ tỷ còn chưa vào cung mà đã hành động càn rỡ, một tay che trời như thế này. Không tôn kính trưởng bối, không bao dung đệ muội, chẳng lẽ không sợ truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của hoàng gia hay sao?”
Thịnh Doanh bước lên đỡ Thẩm thị, giận dữ bất bình mà nói. Dường như ả đã quên bài học ngày hôm qua.
Nhưng ta vừa mới tiến lên một bước, ả đã run rẩy lùi về phía sau một bước, ánh mắt không che giấu được sự sợ hãi.
Ta dừng bước bên cạnh mẹ con ả, khoé môi cong lên.
“Đoán xem vì sao hoàng thượng lại để Huyền Nguyệt theo ta về phủ?”
“Ngài ấy sợ ta ô uế tay mình.”
Thẩm thị tức điên lên, ngất xỉu.
Thịnh Doanh càng khóc to hơn.