Lúc kết thúc buổi săn thu, ngựa của ta treo đầy con mồi.
Có một con hươu đã thành niên, lông màu nâu đỏ, lẽo đẽo đi theo ngựa của ta.
Nó quá xinh đẹp, ta không nỡ xuống tay.
Mặc cho sợi tóc tung bay trong gió, xiêm y dính đầy máu tươi, nhưng giờ phút này, tâm trạng của ta lại vui sướng vô cùng.
Ta biết, ta đã thắng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên người ngồi trên cao, giơ lên con mồi trong tay với y.
Giờ phút này, ta quá tuỳ tiện, cảm xúc bị đè nén đã lâu phảng phất như tìm thấy lối thoát, tận tình hưởng thụ chút sảng khoái của bây giờ.
“Đồ nghiệp chướng!”
“Tốt lắm!”
Tiếng trầm trồ khen ngợi của người ngồi trên vị trí tối cao kia vang lên cùng lúc với giọng nói trách cứ của phụ thân. Người nọ thậm chí còn có chút kích động đứng dậy, vỗ tay liên tục.
Mặt phụ thân lúc thì xanh mét, lúc thì trắng bệch, âm u đến đáng sợ. Lửa giận chực trào bốc cháy mấy lần nhưng đều bị ông ta nén xuống.
Hoàng thượng liếc phụ thân một cái rồi tầm mắt lại dừng trên người ta.
“Nói cho trẫm nghe, nàng muốn ban thưởng gì?”
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, y mỉm cười, trong mắt như phát ra ánh sáng. Y cũng không để ý đến sự thất lễ của ta.
Ta gật đầu, giả vờ như đang suy nghĩ.
Ta hơi liếc qua Cố Tòng Cẩn ở một bên, cơ thể hẳn gồng cứng, môi mím chặt, mày chau lại.
Hắn đang lo lắng điều gì?
Ta còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Doanh đã bước lên, thân thiết khoác tay ta, mặt lộ ra biểu cảm hờn dỗi, nói:
“Tỷ tỷ đối xử với ta cũng tốt thật, biết rằng ngày thành hôn của ta và Tòng Cẩn ca ca sẽ diễn ra vào cuối năm nay, muốn thay ta xin một món đồ ngự tứ để thêm vận may.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Giọng nói của ả vừa ngây thơ vừa vui mừng, phảng phất như chuyện này chính là thật.
Ta không khỏi bật cười. Da mặt đúng là dày quá.
Thẩm thị thấy vậy, cũng giả vờ tươi cười, tiến lên choàng tay bên còn lại của ta.
“Thấy các con tỷ muội tình thâm, mẫu thân hết sức vui mừng. Khai Nhi có tâm.”
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, đã đưa ra quyết định thay cho ta. Mọi người trong sân cũng theo đó mà tán thưởng tình nghĩa tỷ muội chúng ta.
Bọn họ chắc chắn rằng giờ phút này, ta chỉ có thể thuận theo ý của bọn họ.
Bọn họ đúng là… không hiểu biết gì về ta.
Ta dùng sức bẻ hai cánh tay đang choàng vào tay mình ra. Gương mặt hai người họ cứng đờ, nụ cười trên mặt khựng lại, còn cố sức níu tay ta chặt hơn.
Chỉ tiếc, sức mạnh vượt trội chỉ là bản lĩnh không đáng kể nhất của ta.
Ta kéo hai người họ ra sau, nhìn lên vị trí tối cao kia bằng ánh mắt kiên định.
“Bẩm hoàng thượng, thần nữ muốn vào cung!”
Nghe thấy vậy, người nọ hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã thoải mái cười rộ lên, cao giọng đáo.
“Được.”
“Đích trưởng nữ của thừa tướng, Thịnh Khai, ban cho phân vị Quý phi, 3 ngày sau vào cung.”
Ta thầm kinh ngạc.
Ngôi vị hoàng hậu còn đang để trống, Quý phi chính là phân vị cao nhất, sao y có thể… qua loa như vậy.
Nhưng phụ thân còn kinh ngạc hơn cả ta. Không phải là ông ta chưa từng có ý muốn đưa Thịnh Doanh vào cung. Dù sao thì hoàng thân quốc thích cũng là một giai cấp hoàn toàn khác biệt. Nhưng tân đế luôn kiêng kỵ đề phòng ông ta, nữ nhi Thịnh gia không nằm trong phạm vi suy xét của đế vương.
Lúc này, phụ thân mới hoàn toàn từ bỏ ý định.
Giờ phút này, đứa con gái từ trên trời rơi xuống là ta, không tốn chút sức nào của ông ta đã có thể ngồi lên vị trí Quý phi, sao ông ta có thể không vui mừng cho được.
Vui buồn đan xen, ông ta nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ta cố nén xuống sự khác thường trong lòng, cảm tạ long ân, sau đó lui xuống một bên.
Ánh mắt mọi người nhìn ta cũng dần trở nên trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt ta. Nơi ta đi đến, ai nấy đều khom lưng mấy phần.
Hoá ra, đây là sức mạnh của quyền lực.
Thẩm thị và muội muội kia của ta giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trông thuận mắt vô cùng.
Chỉ có Cố Tòng Cẩn là vẫn chưa có phản ứng, hồn xiêu phách lạc nhìn chằm chằm vào ta. Có lẽ, hắn từng nghĩ, ta sẽ cầu xin sự tự do, cầu xin sự che chở, thậm chí xin được tứ hôn, nhưng lại chưa từng dám nghĩ ta sẽ xin được vào cung.
Dù sao thì ta cũng từng chân thành thích hắn đến như vậy.
10
Săn thu kết thúc, ta theo phụ thân về phủ trước, chỉ chờ 3 ngày sau là sẽ vào cung.
Hoàng thượng sai một nữ thị vệ biết võ công bảo vệ ta chu toàn, còn chia một chiếc ngự giá cho ta.
Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trên đường về phủ, thừa tướng đều phải đi sau lưng ta.
Lúc đến là nữ nhi của Thịnh gia, nhưng khi trở về đã là quân và thần.
Không biết hiện giờ, cảm xúc trong lòng ông ta như thế nào.
Ta khẽ nở nụ cười, trò hay này chỉ mới mở màn thôi. Chỉ mong trái tim của ông ta có thể chịu nổi.
Mẫu thân chết như thế nào, ta chưa từng quên dù chỉ một ngày.
Sau khi về phủ, những nha hoàn và gã sai vặt trước kia thượng đội hạ đạp ở trước mặt ta hoàn toàn không thấy tăm hơi.
Ngay cả Thẩm thị cũng cố tình né tránh ta. Chỉ có Thịnh Doanh, dường như vẫn chưa rõ tình thế.
Ả không coi ai ra gì, cứ thế xông vào sương phòng của ta nhìn ngó xung quanh, phảng phất như đang tuần tra lãnh thổ.
Thấy mấy cặp bình màu thuỵ hạc tường vân tốt nhất mà phụ thân đưa đến, ả khó thở, hất ngã tất cả xuống đất. Tiếng vỡ tan tành vang lên, ả mới thoải mái hơn một chút.
Ả hất cằm, nói với ta bằng giọng điệu khinh thường.
“Mày chỉ là một nha đầu thô kệch đến từ nông thôn, dựa vào đâu mà dùng những thứ tốt như thế này?”
“Đừng cho rằng trèo lên cành cao là có thể cưỡi lên đầu tao. Trong nhà này, mày vĩnh viễn không bao giờ có thể hơn tao được.”
Còn chưa chờ ta mở miệng, thị vệ Huyền Nguyệt đi theo đã rảo bước tiến lên vả cho ả ta hai phát.
“To gan, mi là thứ gì mà dám nói nhăng nói cuội trước mặt Quý phi?”
Người tập võ khác hẳn với người thường, lực tay rất chắc chắn.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Thịnh Dao đã sưng vù lên, hốc mắt rưng rưng. Nhưng ả vốn kiêu căng từ trước đến giờ, đâu biết tiết chế gì, ngay lập tức giơ tay lên, tính đánh lại. Nào ngờ, Huyền Nguyệt dễ như trở bàn tay mà bóp chặt cổ của ả ta, khiến ả không thể động đậy.
Ả càng giãy giụa, tay Huyền Nguyệt lại càng siết chặt hơn.
Mãi cho đến khi khuôn mặt dần tím tái, hai mắt trợn to, sắp thở không nổi nữa, ả mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng. Ánh mắt ả khi nhìn về phía ta cũng nhuốm vài phần kinh hãi, có ý cầu xin.
Ta chậm rãi bước đến trước mặt ả, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt sưng đỏ của ả ta.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Thật ra, ta và ngươi cũng không có thù oán.”
“Nếu ngươi có thể sống yên phận, có lẽ còn có thể làm một vị tiểu thư sung sướng thêm được mấy ngày.”
Ta không có quá nhiều tình cảm với vị muội muội trên danh nghĩa này, nhưng cũng chẳng có thù hận gì. Nó kiêu căng cũng được, ngạo mạn cũng được, đó là cuộc sống của nó.
Ta ra hiệu bằng mắt cho Huyền Nguyệt, nàng hiểu ý, buồn tay ra. Thịnh Doanh không có điểm tựa, cứ thế xụi lơ xuống đất, há to mồm, vừa ho khan vừa cố gắng hô hấp.
Thẩm thị nghe tin mà đến, vội vàng xông vào. Thấy Thịnh Doanh nằm dưới sàn chật vật như vậy, bà ta giận run người.
“Sao mày dám, nó chính là muội muội của mày.”
Ta gật đầu, lạnh lùng nhìn bà ta.
“Đúng vậy, là muội muội của ta, muội muội ruột thịt sinh sớm hơn ta tận một tháng trời. Đúng không, phu nhân?”
Nghe thấy vậy, bà ta như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.
Khoé môi ta hơi cong lên, chăm chú nhìn bà ta.
“Đừng nói là bà cho rằng chuyện năm xưa không ai hay biết…”
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà ta, ta hết sức hài lòng, bèn im lặng, không cần phải nhiều lời nữa.
Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng cách tra tấn tốt nhất là khiến người đó chìm trong sự khủng hoảng vô tận, liên tục nghi ngờ.
Ngày lành tháng tốt mà bà ta trộm được, cũng đến lúc phải trả lại rồi.