Từ xưa đến giờ tôi đã có thói quen chu đáo, trong cặp xách là hai chiếc ô, một là để cho mình dùng, cái còn lại là chuẩn bị cho Tống Tử Trác.
Tống Tử Trác là Đại thiếu gia nhà Tống gia. Tống gia quyền thế ngập trời, trên khắp cái đất Kyoto quyền quý này, có lẽ Tống gia được coi là đỉnh cao của đỉnh cao. Tống Tử Trác lại là Đại thiếu gia Tống gia, được nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, thân phận của cậu ta đương nhiên không cần nói cũng biết là vô cùng quý giá.
Còn tôi lại là người hầu của Tống Tử Trác, người hầu đã theo cậu ta từ nhỏ đến lớn.
Từ hồi tôi vẫn còn lơ mơ với mọi chuyện, cha tôi vẫn thường dặn dò, phải nghe theo lời Thiếu gia nói, chăm sóc tốt cho Thiếu gia, trông chừng tốt Thiếu gia, bảo vệ Thiếu gia thật chu đáo, phải sớm hiểu chuyện, không được làm Thiếu gia tức giận, cũng đừng khiến Thiếu gia phải thương tâm, thất vọng…
“Thiếu gia” mà cha tôi nhắc tới không ai khác chính là Tống Tử Trác.
Những lời mà cha nói với tôi hầu như toàn là nhắc tới Tống Tử Trác.
Cha hình như không ý thức được, kỳ thật tuổi của tôi còn nhỏ hơn so với Tống Tử Trác. Hơn nữa bởi vì tôi bị sinh non nên thể chất từ nhỏ đã luôn yếu hơn rất nhiều so với Tống Tử Trác vốn luôn khỏe mạnh.
Đối với cha, Tống Tử Trác mới là người cần được chăm sóc và thương yêu hơn.
Tôi không hề cảm thấy quá tủi thân đối với thái độ đó của cha, nhưng chung quy tôi vẫn không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cha dành cho tôi. Vả lại cũng đã qua bao nhiêu năm như thế, việc chăm sóc cho Tống Tử Trác đã gần như trở thành thói quen của tôi mất rồi.
Làm mãi cũng thành quen, sau đó phát hiện mọi chuyện cũng không quá khó để tiếp nhận.
Tôi không biết đây có được tính là một loại bi ai không nữa.
Có điều tính toán đến mấy chuyện này cũng sẽ chỉ càng tạo thêm phiền toái cho bản thân mà thôi. Càng lớn, tôi càng dần học được cách không bận tâm đến mấy suy nghĩ rối rắm này nữa.
Dù sao thì cuộc sống hiện giờ của tôi đều là nhờ cha và Tống gia ban cho. Cha tôi và Tống gia đều hi vọng tôi có thể chăm sóc tốt cho Tống Tử Trác. Nếu đã thế, coi Tống Tử Trác là trách nhiệm của mình, tận tâm hết sức với cậu ta cũng là điều phải làm, cũng không có gì to tát cả.
Tôi vốn tưởng rằng cả đời này sẽ cứ vậy mà trôi đi, giống như một hành tinh mãi mãi không thay đổi, vĩnh viên chuyển động quanh Tống Tử Trác, cuộc sống lặng lẽ như dòng nước chết, không có một tia gợn sóng nào.
Nhưng rồi một tháng trước, một tia sét giữa trời quang lại nổ vang trong cuộc đời của tôi.
Lúc ấy tôi cầm tờ báo cáo kiểm tra của bệnh viện, đứng trong đại sảnh của bệnh viện tốt nhất ở Tokyo, trong đầu trống rỗng, mờ mịt.
Lúc tôi vừa mới xem tờ báo cáo kiểm tra, đọc từng từ từng chữ, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Tôi duy trì bộ dáng điềm tĩnh, tới rất nhiều bệnh viện khác để làm kiểm tra lại, cuối cùng cũng xác định, kết quả kiểm tra kia là chính xác, tôi quả thật bị mắc bệnh nan y.
Hơn nữa theo lời bác sĩ nói, tình huống hiện tại của tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cùng lắm cũng chỉ sống được tới nửa năm nữa thôi.
Tôi cầm tờ báo cáo kiểm tra, nhớ lại lời của bác sĩ, đứng ngây ngốc trong đại sảnh bệnh viện, mù mờ nhìn dòng người đi tới đi lui.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ chết.
Dù sao tôi cũng chỉ mới 20 tuổi thôi mà, mấy chuyện chết chóc còn quá xa vời đối với tôi.
Đâu ngờ rằng vận mệnh lại giống một vở kịch, thời điểm tôi không ngờ được nhất lại nhận được kết quả như vậy.
Đứng một lúc lâu, tôi rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần. Mím môi lại, sau đó ném tờ báo cáo kiểm tra vào trong thùng rác.
Tôi không muốn để cho bất kỳ ai biết về bệnh tình của mình, về chuyện tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Tôi không muốn mình phải ở trong phòng bệnh lạnh băng, chịu đựng đủ mọi trị liệu hóa học, sau đó chết trong tuyệt vọng.
Tôi cũng không muốn dùng chuyện mình bị bệnh nan y để đổi lấy thương hại chăm sóc từ những người xung quanh, không muốn bị người ta coi như một con búp bê bằng sứ, sống tách biệt với những người khác.
Ngoài những nguyên nhân đó ra, tôi còn không muốn để ai biết chuyện này là vì suốt 20 năm nay, hình như tôi cũng chẳng có người nào thân thiết để có thể tâm sự về chuyện này cả.
Phải biết rằng, kiểu tin tức như thế này thường sẽ được thông báo cho người nào có ý nghĩa đối với mình.
Nhưng trên đời này, hình như cũng chẳng có người nào khiến cho tôi quá để ý tới.
Người thân cận nhất, cũng là người mà tôi quan tâm nhất chính là mẹ tôi, nhưng bà đã ra đi từ 5 năm trước rồi.
Còn cha tôi, sau khi tái hôn xong, không lâu sau gặp được tình yêu mới, sau đó hoàn toàn chìm đắm trong sự sung sướng của bản thân, chỉ e là ông cũng chẳng muốn nghe được tin tức này của tôi đâu.
Huống chi tôi cũng cảm thấy, đối với cha thì chuyện tôi bị bệnh nan y cũng chẳng tính là cái gì.
Chỉ cần tôi còn một chút khí lực, chỉ cần là yêu cầu của Tống Trác Tử, cha nhất định sẽ lôi tôi từ trên giường bệnh xuống, sau đó đi hoàn thành yêu cầu của Tống Trác Tử.
Ký ức trong quá khứ đột nhiên ùa về.
Sinh nhật của Tống Trác Tử đối với Tống gia mà nói thì chính là đại sự long trọng. Hằng năm, Tống gia sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, còn mời đủ loại nhân vật cao quý tới dự.
Còn tôi vĩnh viễn chỉ đi loanh quanh hầu hạ Tống Tử Trác. Năm nào cũng phải cẩn thận chuẩn bị quà tặng trước nhiều ngày để tặng cho cậu ta, sau đó theo sau cậu ta tham dự buổi tiệc, như hình với bóng đi chào hỏi bạn bè của cậu ta, giúp cậu ta ứng phó với những người mà cậu ta không thích nói chuyện cùng.
Mười năm qua đi, năm nào cũng thế, chưa từng có sự thay đổi.
Cho đến lúc Tống Tử Trác tổ chức sinh nhật lần thứ 16, tôi đột nhiên đổ bệnh cấp tính.
Lần bệnh đó rất nặng, kéo dài liên miên, qua nhiều ngày mà vẫn chưa đỡ hơn một chút nào, khiến cho tôi không thể chuẩn bị quà tặng cho cậu ta, thậm chí đến hôm tổ chức tiệc sinh nhật, bởi vì cơn sốt mà tôi còn không có đủ sức đứng dậy khỏi giường để tham gia cùng với cậu ta.
Tôi hiểu tính tình của Tống Tử Trác, bởi vậy cũng biết tôi như vậy nhất định sẽ khiến cậu ta rất tức giận. Nhưng tình trạng lúc đó thật sự không cho phép tôi đứng dậy, vì thế trong lúc ý thức còn mơ hồ, tôi chỉ có thể nghĩ, đợi bệnh đỡ đỡ một chút sẽ tới giải thích với cậu ta, đến lúc đó dù hắn có nổi điên như thế nào tôi cũng sẽ chịu đựng.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, cha tôi đột nhiên lại xông vào phòng, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến cơ thể nóng bừng và thần chí không được tỉnh táo của tôi, ông cưỡng ép tôi thay quần áo bệnh ra, mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ, sau đó tống tôi vào trong xe.
Lúc ở trên xe, cha tôi chườm đá cho tôi.
Cảm giác lạnh lẽo trên trán giúp tôi thanh tỉnh được một chút. Tôi hé mắt nhìn, thấy cha đang cau mày nhìn tôi, thở dài bảo, “Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, dặn con phải tự chăm sóc mình cho thật tốt mà hình như con nghe không hiểu hay sao ấy.”
Nghe được ý tứ quan tâm thân thiết trong lời cha, tôi còn chưa kịp cảm động thì đã nghe thấy ông nói tiếp, “Con mà như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Thiếu gia đó. Giống như hôm nay này, Thiếu gia không tìm thấy con đâu cả nên đã rất tức giận. Con phải biết rằng, thân thể khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc tốt cho Thiếu gia được.”
Một chút cảm động trong lòng còn chưa kịp hình thành thì đã bị dập tắt, cơn lạnh thấu xương chậm rãi lan tràn trong lòng.
Trong mơ hồ, tôi cảm thấy cơn lạnh trong lòng còn lạnh hơn cả túi đá chườm trên trán mình, cứ như muốn đoạt đi toàn bộ độ ấm trong người tôi vậy.
“Thiếu gia tìm con tức là cậu ấy cần con, con phải hết mình vì Thiếu gia, kể có có đang bị bệnh đi chăng nữa. Cho nên tí nữa gặp mặt Thiếu gia, con cũng không được tỏ thái độ gì đâu đấy.”
Lúc ấy tôi cũng không biết là mình có cảm nhận gì nữa. Một lúc sau, tôi cất giọng khàn khàn, khó khăn nói một câu, “Cha có biết, nếu con cứ như vậy mà đi, con có thể sẽ bị mất mạng không?”
Cha trầm mặc.
Sau đó trong xe không phát ra tiếng gì nữa. Cứ vậy, chúng tôi đi tới Tống trạch.
Điều làm tôi buồn cười nhất chính là, khi Tống Tử Trác nhìn thấy tôi toàn thân vô lực, phải cần người đỡ mới có thể đứng vững, cậu ta liền chạy tới lớn giọng trách cứ tôi, “Đã bị như thế này rồi, cậu không đi khám bệnh đi mà còn tới đây làm gì?”
Rõ ràng cậu ta chính là đầu sỏ khiến tôi phải lết cái bộ dạng này để tới đây, thế mà cậu ta lại còn có thể nói ra được những câu như thế. Tôi mỉa mai trong lòng, gần như muốn bật cười.
Cậu ta vươn tay ra kiểm tra trán tôi.
Tôi phát hiện tay cậu ta hơi run rẩy, nhưng rất nhanh tôi liền phủ định cảm giác của chính mình.
Có lẽ là do cơn sốt khiến tôi bị nóng đầu. Tổng Tử Trác làm sao mà run tay được cơ chứ! Cứ như thể cậu ta có thể kích động bởi vì tôi ấy.
Đây chính là chuyện không thể nào.
Nghĩ loạn một hồi, thần trí của tôi càng lúc càng mơ hồ, suy nghĩ cũng không được rõ ràng, mi mắt như nặng ngàn cân, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, tôi nhắm hai mắt lại, vô lực ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.