Cậu ta rất tự nhiên mà cầm lấy, bỗng nhíu mày bảo, “Đưa ô của cậu cho tôi đi.”
Tôi không biết Tống Tử Trác lại muốn làm gì nữa, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức đưa ô trong tay mình cho cậu ta.
Sau đó tôi thấy Tống Tử Trác cầm ô của mình, mặt mày tươi cười đi tới trước mặt Hệ Hoa đang đứng cách đây không xa, “Không mang ô hả? Dùng cái này đi.”
Hệ Hoa có hơi ngạc nhiên, cậu ấy nhìn thoáng về phía tôi, “Ô này là của Kiều Uất Nhiên đúng không? Cậu với cậu ấy không đi cùng đường với nhau, đưa ô này cho tớ rồi thì cậu ấy đi về kiểu gì?”
Tống Tử Trác thờ ơ, “Cậu ta là đàn ông con trai, dính tí mưa thì có là gì. Cậu cứ cầm đi.”
Tôi lãnh đạm đứng nghe Tống Tử Trác nói, nhìn Hệ Hoa nhận lấy chiếc ô kia, cũng không có phản ứng gì.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Tống Tử Trác làm như vậy. Cậu ta thường xuyên đưa ô của tôi cho đám bạn của cậu ta hoặc đối tượng mà cậu ta muốn theo đuổi.
Hôm nay cũng thế. Dù sao cũng chỉ là bị dính mưa thêm nốt lần này nữa mà thôi, tôi cũng sắp thoát được khỏi cậu ta rồi.
Có điều tôi thật không ngờ, Hệ Hoa cầm ô xong không hề rời đi mà lại đi tới bên người tôi, mặt hơi ửng đỏ nói, “Ô này lớn lắm, hai người chúng ta đi chung không thành vấn đề. Để tớ đưa cậu về nhà trước, sau đó tớ sẽ về sau. Mai tớ sẽ trả lại ô cho cậu nhé.”
Tôi nghe xong, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, mang chút ý cười. Trước giờ toàn là nam đưa nữ về, nào có chuyện tôi lại để cho một cô nữ sinh mảnh mai đưa mình về nhà cơ chứ?!
Tuy rằng rất cảm kích ý tốt của cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy chính là đối tượng theo đuổi của Tống Tử Trác, nếu tôi mà đồng ý, Tống Tử Trác tất nhiên sẽ giận dữ. Mà tôi thì lại không muốn sinh ra lắm thị phi, vì thế mở miệng bảo, “Cảm ơn cậu. Nhưng tớ không cần đâu. Ra ngoài cổng trường tớ sẽ bắt xe đi về, dính tí mưa thôi mà. Ô này cậu cứ dùng đi, không cần trả lại tớ đâu.”
Đợi sau khi thoát được khỏi Tống Tử Trác rồi, tôi sẽ không đến trường học này nữa, nhất định sẽ không thể gặp lại Hệ Hoa. Tặng ô cho một cô gái tốt như vậy, cũng coi như mình kết được một phần thiện duyên đi.
Hệ Hoa không nói gì, chỉ cầm nguyên chiếc ô như vậy, nhìn tôi nở nụ cười.
Tôi còn định nói thêm thì Tống Tử Trác đã đi đến bên người tôi, đột nhiên nắm chặt bả vai tôi, sau đó cười với Hệ Hoa, “Không có gì đâu. Cậu không cần lo cho cậu ta. Tớ sẽ chịu trách nhiệm đưa người về nhà. Uất Nhiên, cậu nói xem có đúng không?”
Tôi nghe ra được giọng điệu của Tống Tử Trác có gì đó khang khác, bàn tay đang đặt trên vai tôi càng lúc càng dùng lực, thậm chí tôi còn có cảm giác xương cốt bên trong như đang dần bị biến dạng.
Tôi biết ngay là cậu ta lại ăn ‘dấm chua’ của Hệ Hoa rồi.
Tôi cũng không muốn lại chọc giận cậu ta thêm nữa, đồ sinh sự đoan (), vì thế tôi chịu đựng đau đớn, miễn cưỡng mỉm cười với Hệ Hoa, “Có Tống Tử Trác ở đây, tớ không có việc gì đâu. Cậu mau về nhà đi.”
()徒生事端 /túshēngshìduān/ Đồ sinh sự đoan: ý là không muốn gây ra thêm rắc rối nữa.
Thấy tôi nói thế, lực tay của Tống Tử Trác mới có chút thả lỏng.
Hệ Hoa nhìn tôi, chần chờ một chút rồi mới nói lời chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.
Mắt thấy Hệ Hoa đã đi xa, ý cười trên khóe miệng của Tống Tử Trác dần biến mất.
“Kiều Uất Nhiên,” Tống Tử Trác không ra vẻ thân thiết nữa, gọi thẳng tên họ đầy đủ của tôi, không vui mà nói, “tại sao cứ bày ra cái vẻ mặt như thế vậy hả? Cậu không thể an phận một chút được à? Cứ hái hoa ngắt cỏ lung tung suốt thôi, cậu thèm yêu đến thế cơ à?”
Hai từ ‘thèm yêu’ như châm nhẹ vào tim tôi. Tôi nghe ra ý khinh miệt trong giọng nói của Tống Tử Trác, lãnh đạm rủ mắt xuống, trầm mặc không nói gì.
Trước giờ thái độ của Tống Tử Trác đối với tôi luôn là như vậy, cho dù tôi là người đã lớn lên cùng cậu ta từ nhỏ cho đến giờ, cậu ta cũng sẽ không có một chút tình nghĩa nào dành cho tôi, trái lại chỉ có thái độ khinh miệt, cao cao tại thượng.
Tống Tử Trác khinh thường tôi, khinh tôi ti tiện. Tôi cũng không biết lý do tại sao, mà tôi cũng lười đi tìm hiểu.
Nhiều năm như vậy, tôi đã sớm không còn bị tổn thương bởi thái độ của cậu ta nữa rồi. Cho nên giờ phút này tôi cũng chỉ bình tĩnh mà phân tích được rằng, trong mắt của Tống Tử Trác đã nồng đậm ý ghen tuông.
Phải biết rằng trước đây Tống Tử Trác cũng đã từng theo đuổi không ít người, có điều hầu hết đều chỉ là hứng thú nhất thời chứ chưa bao giờ là thật lòng cả. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta ghen đến thế.
Vì thế tôi thầm tự kết luận, xem ra lần này cậu ta là thật lòng với Hệ Hoa.
Nếu đã thế, tôi nhất định sẽ phân rõ giới hạn với cậu ấy, nếu không với tính tình bá đạo kia của Tống Tử Trác, không chừng cậu ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó mất.
Vì thế hiếm có khi tôi lại mở mồm giải thích với hắn, “Cậu hiểu lầm rồi, trước đây tôi chưa bao giờ nói chuyện gì nhiều với Hệ Hoa cả. Hôm nay cậu ấy làm vậy cũng là bởi vì cậu ấy tốt bụng, nể tình bạn bè với nhau mà thôi.”
Với hiểu biết của tôi về Tống Tử Trác, chỉ cần khen người cậu ta thích thì nhất định cậu ta sẽ xuôi cơn tức phần nào. Ai mà ngờ được sắc mặt của cậu ta lại càng thêm âm trầm, sau đó chỉ hỏi một câu, “Cậu ta tốt đến thế cơ à?”
Tôi thấy không ổn lắm, nhưng không nắm rõ được suy nghĩ của cậu ta, vì thế quyết định ngậm miệng lại.
Tống Tử Trác thấy tôi không đáp lại, đột nhiên tiến lên trước, nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi phải ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt bị rút ngắn, cuối cùng gần tới nỗi tôi còn có thể cảm nhận được cả hơi thở của cậu ta.
Tôi cực kỳ không thoải mái, khẽ nhíu mày, đầu hơi ngửa về phía sau, muốn tạo khoảng cách với cậu ta, lại bị tay cậu ta giữ chặt ót, ngăn không cho tôi làm như thế.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ngoài sự bất mãn ra, tôi còn nhìn ra được trong mắt cậu ta có cảm xúc gì đó rất khó diễn tả. Cứ thế nhìn nhau một lúc, cậu ta mới mở miệng, “Cậu phải biết rằng, với thân phận của cậu, cậu không có tư cách dây dưa với người khác, chỉ tổ làm tốn thời gian của người ta mà thôi.”
Tôi đoán cậu ta đang muốn cảnh cáo mình, phòng ngừa mình có ý nghĩ không an phận đối với Hệ Hoa.
Tôi dùng tay đẩy người cậu ta ra, lui về sau hai bước, làm ra tư thế cung kính, “Lời dạy bảo của Thiếu gia tôi đã nhớ kỹ. Về sau tôi nhất định sẽ càng chú ý hơn nữa.”
Một lúc sau, cậu ta ‘hừ’ một tiếng, sau đó lại vươn tay ra túm tôi lại gần, “Thôi quên đi, tôi không so đo với cậu nữa. Vừa rồi cũng đã nói thế rồi, vậy hôm nay tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
Trong giọng nói của cậu ta lộ ra cái vẻ ăn trên ngồi trước, giống như người có địa vị cao quý đang phải nhân nhượng với kẻ có địa vị thấp hơn vậy.
Tôi theo ý cậu ta, tỏ vẻ biết ơn, nhưng trong lòng lại trào phúng một hồi.
Tống Tử Trác có lẽ cho rằng cậu ta bằng lòng đưa tôi về nhà chính là một loại vinh hạnh rất lớn đối với tôi. Cái kiểu tự tin thái quá đó không biết từ đâu mà ra, chỉ khiến tôi thấy thật buồn cười.
Tôi bung ô ra. Cái ô cũng không lớn lắm, vốn cũng chỉ đủ cho một mình Tống Tử Trác dùng mà thôi. Từ trước đến nay cậu ta luôn bá đạo, không muốn chung đụng ô với người khác.
Hôm nay đúng là ngoại lệ. Có lẽ là bởi vì lời hứa hẹn với Hệ Hoa rằng cậu ta sẽ đưa tôi về. Xem ra vị trí của Hệ Hoa trong lòng cậu ta không hề nhẹ đâu.
Mưa rất lớn, vì không để cho Tống Tử Trác bị dính mưa rồi lại giở cái tính công tử của mình ra, tôi chếch hẳn ô về phía cậu ta.
Đi không bao lâu, nửa người của tôi đều bị ướt đẫm, nước lạnh thấm vào da tôi, khiến tôi không nhịn được phải ho lên.
Nghe tiếng ‘khụ khụ’ của tôi, Tống Tử Trác nhíu mày. Cậu ta đột nhiên đoạt lấy chiếc ô trong tay tôi, cầm ô che cho tôi, còn cởi cả áo khoác của mình đưa cho tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn bảo, “Mặc vào. Ho lớn như thế, sắp át luôn cả tiếng mưa rồi. Nghe mà phiền.”
Tôi hơi cười khổ, tôi nào có khoa trương như lời cậu ta nói đâu cơ chứ. Tôi tận lực kiềm chế cơn ho lại.
Nhìn áo khoác của Tống Tử Trác đang ở trước mặt mình, tôi biết với tính tình của cậu ta, lúc này mà cự tuyệt thì kiểu gì cậu ta cũng điên lên cho mà xem. Vì thế tôi đành phải thuận theo, nhận lấy áo khoác rồi mặc vào.
Áo khoác của cậu ta khá là ấm, nhưng tôi sẽ không chỉ vì một chút ấm áp này mà quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây đâu.
Tôi không hiểu vì sao Tống Tử Trác lại làm thế. Ngay cả chuyện khiến tôi phải trực tiếp đi dưới trời mưa cậu ta còn làm được, đã thế còn làm như thế không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ lại tỏ vẻ ta đây. Kỳ quái!
…Không lẽ cậu ta lại có trò gì mới để trêu chọc tôi?
Tôi thoáng nhíu mày, càng lúc càng không hiểu nổi suy nghĩ của Tống Tử Trác.
Bỗng nhiên trong lòng tôi có chút lo lắng.