Tôi nhịn không được cọ cọ mặt vào thứ đó, tỏ ý thoải mái.
Nhưng rất nhanh tôi lại nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, lúc tôi mở mắt ra thì thấy có một bóng dáng mơ hồ đang đứng trước giường của mình.
Đầu óc tôi lập tức thanh tỉnh. Tôi muốn ngồi dậy, bả vai lại bị đè lại, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi, “Tôi là Ngu Vân Tri.”
Tôi kinh ngạc mở to mắt, chăm chú nhìn thật kỹ, cái người đang đứng kia quả thật là Ngu Vân Tri mà tôi vẫn luôn cất giấu trong lòng, vẫn luôn nhớ mong.
Tôi gần như cho rằng mình đang nằm mơ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi láng máng thấy được khóe miệng mang theo nụ cười nhạt của cậu ấy.
Tôi ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ cảnh tượng đẹp như thế này, thật là quá mức không chân thực, nhất định là tôi đang mơ rồi.
Ngu Vân Tri ngồi xuống bên giường tôi.
“Tôi vốn dĩ muốn tới thăm cậu, nhưng cậu cũng biết mà, Tống Tử Trác không muốn thế.” Trong bóng đêm, giọng nói thanh lạnh của cậu ấy như mang theo một chút dịu dàng.
Lòng tôi như nổi trống, càng thêm khẳng định đây chỉ là mộng.
Ngoài đời thực Ngu Vân Tri sẽ không nói với tôi như vậy đâu, sẽ không nói rằng…cậu ấy muốn đến thăm tôi.
Ngu Vân Tri rủ mắt nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt.
Cậu ấy đưa tay áp lên trán tôi, cơn mát lạnh từ ngón tay cậu ấy thật giống như trăng sáng ôn hòa.
Ngu Vân Tri vuốt tóc cho tôi, “Là Tống Tử Trác hại cậu thành ra thế này đúng không?”
Tôi gật gật đầu.
“Vậy cậu…có hận cậu ta không?”
Tôi chần chừ trong giây lát rồi chậm rãi lắc đầu.
Quan hệ của Ngu Vân Tri và Tống Tử Trác như thế, hiển nhiên là cậu ấy không muốn nghe tôi nói mình ghét Tống Tử Trác đâu.
Tay của Ngu Vân Tri hơi sững lại, “Đến nước này mà cậu vẫn không hận cậu ta?”
Một lúc sau, cậu ấy cười lạnh một tiếng, “Thế mà cũng không hận cậu ta ư…”
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi tròn mắt nhìn, nhưng cậu ấy đang ngồi ngược sáng nên tôi không thấy rõ được vẻ mặt của cậu ấy.
“Thôi vậy…” Ngu Vân Tri vô lực than một câu, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, cậu ấy chạm vào mắt tôi một chút rồi đứng lên, nhẹ nhàng rời đi.
Ngu Vân Tri đi rồi. Mùi bạc hà nhàn nhạt trên người cậu ấy vẫn quanh quẩn trên chóp mũi của tôi, khiến tôi không xác định được cuộc nói chuyện vừa rồi là thật hay mơ.
—-
Nhớ lại chuyện cũ, men say trong người lại càng dâng lên.
Bất tri bất giác tôi ngủ gật.
Lúc đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác được có người đang đỡ lấy mình, đi được vài bước, người đó cõng tôi ra sau lưng.
Lưng của người đó vừa rộng vừa vững chắc, là kiểu người có thể đem cho người khác cảm giác an toàn.
Nhưng tôi không muốn tựa vào tấm lưng này. Bởi vì tôi sợ lúc này thần chí không được rõ ràng, tôi cũng cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ người đó làm cho tôi vô cùng phản cảm, muốn kháng cự.
Mà trên đời này, người có thể khiến tôi chán ghét đến mức này cũng chỉ có thể là Tống Tử Trác.
Đối mặt với tình huống như vậy, tôi đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa, bắt đầu giãy dụa không ngừng.
Tống Tử Trác vẫn luôn áp chế tôi. Cậu ta thở hồng hộc vì mệt, cuối cùng cũng nhét được tôi vào trong xe. Tôi loáng thoáng nghe được lời oán hận của cậu ta, “Bình thường vẫn ngoan ngoãn thuận theo, thế mà sao lúc say rượu lại trở nên khó hầu đến thế cơ chứ!”
Tống Tử Trác chở tôi về nhà.
Trước nay cậu ta chưa bao giờ chăm sóc cho người khác. Cậu ta đỡ tôi nằm lên giường rồi chuẩn bị rời đi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, tay lấy chăn đắp lên người rồi định ngủ.
Không ngờ cậu ta lại quay lại, đánh thức tôi dậy, sau đó đưa một cốc nước ấm tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn cốc nước ấm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đột nhiên hỏi, “Năm đó, vì sao cậu lại gạt tôi lâu như thế? Chỉ vì muốn lừa tôi nhảy xuống bể bơi thôi à?”
Tay Tống Tử Trác cứng lại, cậu ta nhìn tôi, trầm mặc một lúc rồi nói, “Năm đó…Ngay từ đầu quả thật là tôi muốn lừa cậu. Nhưng sau đó cảm thấy ở cùng cậu như vậy cũng không có gì là không tốt. Chỉ là khi ấy Vân Tri đánh cược với tôi, cược rằng nếu cậu biết bản thân bị tôi lừa, nhất định sẽ chán ghét tôi, sẽ rời xa tôi…Tôi vì để chứng minh cậu ta nói sai, cho nên mới…”
Kỳ thật ngay sau khi hỏi xong câu này tôi đã lập tức thấy hối hận, tôi cảm thấy hỏi như vậy cũng thật vô nghĩa.
Vì sao Tống Tử Trác lại gạt tôi, chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng thương tổn cậu ta gây ra cho tôi, cho dù biết được nguyên nhân cũng sẽ không thay đổi được gì.
Nếu đã thế thì hỏi để làm gì cơ chứ.
Cho nên sau khi hỏi xong, lại thấy cậu ta trầm mặc, tôi liền quyết định không muốn nghe câu trả lời của cậu ta nữa. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ ý thức của mình, cả người chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, quấn quanh tôi chính là cơn đau đầu cùng cảm giác buồn nôn vì say rượu.
Tôi chống người dậy, nôn khan vài cái. Trước mắt biến thành màu đen, đại não như nổ tung, cả người đột nhiên mất hết khí lực, chỉ có thể vô lực tựa người vào bên giường.
Sau một lúc, tôi lại nhìn thấy vết máu chói mắt trên ga giường màu xanh lam.
Theo bản năng tôi sờ lên mặt mình, lại là máu mũi.
Tôi cười khổ. Mãi cũng thành quen, tôi lại đi lấy thuốc uống, sau đó ấn huyệt cầm máu.
Tối qua tôi không khống chế được cảm xúc.
Rõ ràng bác sĩ đã dặn dò không được động đến rượu, thế mà tôi vẫn uống nhiều như vậy. Không trách được lúc này tình trạng lại chuyển biến nghiêm trọng.
Tôi nhấc vỏ ga ném vào trong máy giặt, ngơ ngác nghe tiếng máy giặt chuyển động, trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra tối qua. Tôi không khỏi nghĩ đến Ngu Vân Tri.
Cứ nhớ đến cái tên này là lòng tôi lại nhói đau.
Đây gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện của tôi mất rồi.
Ngu Vân Tri rõ ràng là người tôi không nên yêu. Chỉ là cảm thấy tình cảm này không thể khống chế được.
Tôi đột nhiên bắt đầu hối hận ngày hôm qua không nhìn cậu ấy lâu hơn một chút.
Bây giờ tôi chỉ nhớ được vóc dáng đã cao hơn không ít so với 3 năm trước đây, gương mặt dài hơn một chút, vẫn tuấn tú như trước, lại có chút chín chăn của người trưởng thành.
Ngoài ra tôi cũng chưa kịp ngắm cậu ấy kỹ lắm, cho nên không nhận ra thay đổi nào khác.
Tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với cậu ấy dù chỉ là một câu.
Tôi không nhịn được thở dài một hơi.
Hôm qua có thể đã là cơ hội gặp mặt cuối cùng của hai bọn tôi, thế mà tôi lại không biết quý trọng.
Mặc kệ việc cậu ấy sẽ không để ý đến mình, tôi cũng phải chủ động nói với cậu vài câu mới phải chứ.
Nghĩ vậy, tôi do dự, rồi vẫn mở máy tính lên, viết địa chỉ mail mà mình đã thuộc như lòng bàn tay, sau đó lưỡng lự mà đánh một dòng chữ: 8 giờ tối nay, tớ chờ cậu ở chỗ cũ.
Tôi không biết Ngu Vân Tri có đọc được tin nhắn này hay không, thậm chí còn không biết cậu ấy còn dùng địa chỉ mail này nữa hay không.
Nhưng tôi vẫn gửi đi.
Lúc này tôi cũng chỉ có thể dựa vào ý trời. Nếu cậu ấy đọc được, chấp nhận gặp mặt, như vậy tôi sẽ cố hết sức xóa đi hiềm nghi giữa chúng tôi, giải quyết được tiếc nuối trong lòng mình.
Còn nếu cậu ấy không được được, hoặc là đọc được nhưng không muốn tới, thì cứ coi như chúng tôi đã hết duyên phận đi.
Thời gian còn lại, tôi sẽ cố quên cậu ấy, sống thật tốt vì bản thân.
Tôi bắt đầu sửa sang lại mình, tỉ mỉ chuẩn bị tóc tai rồi thì quần áo. Tôi muốn dùng tư thái hoàn hảo nhất để tới gặp cậu ấy.
Xong xuôi, tôi đi tới “chỗ cũ” mà tôi đã nhắc tới – đó là một nhà hàng.