..o0o..
Thẩm Thư Kiệt là dựa vào khuôn mặt mới làm được tiểu minh tinh hạng ba, kỹ năng diễn xuất mặt than ca hát chọc người, thế nhưng không thể ngăn nổi miến ( fan hâm mộ) yêu thích vẻ đẹp của cậu, giới giải trí chính là địa phương thần kỳ như thế, mấy năm trước kỹ năng diễn xuất còn là chính đạo, hiện tại căn bản đều là dùng mặt nói chuyện, chỉ cần bộ dáng tốt, tuỳ tiện liền có thể có mấy chục vạn miến.
Thẩm Thư Kiệt không phải là xuất thân từ diễn viên chính quy, tiến vào giới giải trí, chủ yếu là bởi vì Giang Hạo Phong.
Cậu cùng Giang Hạo Phong xem như là có khế ước kết hôn, lúc ấy chỉ thuận miệng nói một câu vui đùa muốn làm diễn viên, lại bị Giang Hạo Phong cho là thật, cậu ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy cái bản mặt than của mình xuất hiện trên TV lại chẳng hề có tí xíu diễn kỹ nào quả thật là muốn làm hỏng con mắt của người xem, nhưng Giang Hạo Phong giúp cậu tìm công tác cậu lại ngượng ngùng đưa ra ý kiến muốn đổi lại.
Mấy ngày nay vừa vặn vừa hơ khô thẻ tre[1] một bộ phim, Thẩm Thư Kiệt có thể trở về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, trong nhà chỉ có một quản gia cùng một dì bảo mẫu, Thẩm Thư Kiệt buông hành lí xuống muốn đánh một giấc, nhưng nhìn thời gian, vẫn là quyết định đi chuẩn bị một chút đồ ăn.
[1] một truyền thống của đoàn phim, sau khi quay xong một bộ phim sẽ làm đại lễ hơ khô thẻ tre để chính thức kết thúc quay phim cho bộ phim đó.
Giang Hạo Phong thích đồ ngọt, cái sở thích cùng cái vẻ bề ngoài cao lớn lạnh lùng của y quả thật thập phần không liên quan gì đến nhau, Thẩm Thư Kiệt tuy rằng diễn xuất thối nát, nhưng tay nghề làm bánh ngọt là số dách.
“Tiểu Thẩm, thiếu gia trở lại.” Quản gia ở ngoài phòng bếp gọi cậu, cậu lên tiếng đáp: “Vâng.” Bưng dĩa bánh ngọt phô mai vừa mới làm đi ra ngoài.
Giang Hạo Phong đang cởi áo khoác, Thẩm Thư Kiệt đem phần bánh ngọt đặt trên bàn cơm, đi qua tiếp lấy tây trang của y: “Trở về sớm như vậy?”
“Ân, hôm nay không có việc gì.”
Thẩm Thư Kiệt oán thầm: không có việc gì mới là lạ. Giúp y treo áo lên xong, mới cùng nhau đi đến bàn ăn, Giang Hạo Phong nhìn thấy dĩa bánh ngọt đã làm tốt nhíu nhíu mày: “Em trở về vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Thẩm Thư Kiệt không biết tại sao y lại hỏi vấn đề này, bất quá nhìn y hình như có điểm mất hứng, vẫn là quyết định lừa gạt y một chút: “Trở về vừa ngủ một giấc, mới dậy liền chuẩn bị.”
Giang Hạo Phong nới lỏng cà vạt chưa nói gì, Thẩm Thư Kiệt lại đi rót giúp y một ly sữa bò có độ ngọt phi thường cao, mới ngồi xuống đối diện y chuẩn bị cùng nhau ăn, cậu còn chưa kịp cầm nĩa lên ăn, liền phát hiện Giang Hạo Phong không hề ngẩng đầu lên, từng miếng từng miếng ăn, thẳng cho đến khi ăn sạch sẽ mới thôi. Thẩm Thư Kiệt cầm nĩa trong tay có chút kinh ngạc, một tháng không gặp Giang Hạo Phong khẩu vị tựa hồ lớn hơn không ít, cậu rõ ràng làm phần cho hai người a, tại sao lại không chừa lại cho cậu dù chỉ là một miếng nhỏ?
Buổi tối Thẩm Thư Kiệt ở phòng xem kịch bản mới, Giang Hạo Phong ở phòng tắm, nhìn thời gian cậu liền đặt kịch bản sang một bên, chuẩn bị đồ vật này nọ, qua vài phút Giang Hạo Phong liền mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra.
Thẩm Thư Kiệt cầm trong tay lọ bôi trơn cùng bao nhìn y, Giang Hạo Phong nhìn lướt qua đồ vật trên tay cậu không nói gì, trực tiếp tựa vào đầu giường cầm lấy một cuốn báo chí.
Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ một chút từ khi mình trở về đến giờ có chỗ nào chọc tới y hay không, kết quả nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, cậu đem lọ bôi trơn cùng bao đặt sang một bên, sau đó ngồi trên giường hỏi: “Hôm nay không làm?”
Giang Hạo Phong nhìn chằm chằm mặt báo thờ ơ, Thẩm Thư Kiệt thấy y không tỏ thái độ gì liền quyết định không hỏi nhiều thêm, vì thế im lặng tiến vào ổ chăn chuẩn bị đi ngủ, ngay tại lúc cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên nghe được người phía sau đánh một cái ợ rất to…
Ngày hôm sau Thẩm Thư Kiệt tỉnh dậy chuẩn bị bữa sáng, vò gạo nấu cháo mất bốn mươi phút, lại luộc thêm mấy trái trứng, còn ân cần mà đem lòng đỏ khoét ra bỏ vào tủ lạnh, lại từ bên trong lấy ra dưa muối trước đây cậu ướp cho ra dĩa nhỏ.
Giang Hạo Phong rời giường liền nhìn thấy bữa sáng đã chuẩn bị tốt, lại không nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt, lại nhìn chằm chằm bát cháo không nóng không lạnh hai ba cái liền uống hết, rốt cuộc mới tìm lấy cái cớ hoàn mỹ đi vào phòng bếp, kết quả không có ai.
Y có điểm mất hứng mà đem cái bát đặt thật mạnh xuống trên bàn, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng người, vì thế y cầm bát đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng bếp lại tuỳ tiện cầm lấy tờ báo đọc như thật.
Thẩm Thư Kiệt từ bên ngoài đi vào nhìn thấy bát cháo trống trơn hỏi: “Muốn uống nữa?”
Giang Hạo Phong gật đầu, còn thật sự tiếp tục đọc báo, Thẩm Thư Kiệt cầm bát cười: “Uống nửa bát nữa thôi, anh ngày hôm qua ăn nhiều, quá mức người bình thường, không biết chống đỡ nổi không?”
Giang Hạo Phong nghiêm túc mà run rẩy tờ báo trong tay chết không thừa nhận: “Không có chuyện đó.”
Thẩm Thư Kiệt không vạch trần y, nhưng vẫn giúp y múc thêm nửa bát nữa: “Anh hôm nay không đi làm?”
“Được nghỉ.”
“Nhưng hôm nay đâu phải ngày nghỉ a.”
Giang thiếu gia buông tờ báo, biểu tình nghiêm túc nói: “Tôi là ông chủ, không thể khống chế ngày nghỉ của chính mình sao?”
Thẩm Thư Kiệt đột nhiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của y cố nén không cho bản thân mình cười ra tiếng: “Chẳng lẽ, là vì muốn ở bên cạnh em?”
Giang thiếu mạnh miệng: “Làm sao có khả năng.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy y làm bộ, một bộ tôi thích thì tôi nghỉ căn bản chẳng cần lí do gì hết, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Được rồi, là em muốn bên cạnh anh được chưa, chúng ta hôm nay ở nhà coi phim đi?”
Giang thiếu gia đối với đề nghị này của cậu coi như vừa lòng, lúc sau tới buổi trưa hai người liền thật sự làm ổ trên sô pha xem điện ảnh, ngày nhàn rỗi như vậy không nhiều lắm, hai người cũng sẽ bởi vì nội dung bộ phim mà bình luận vài câu, Thẩm Thư Kiệt cùng Giang Hạo Phong kết hôn năm năm, cậu vẫn biết giữa hai người trong lúc đó cũng sinh ra tình cảm, không biết có phải yêu không dám nói hay không nhưng tối thiểu có lẽ cũng là tình cảm tôn trọng lẫn nhau.
Cơm trưa là dì bảo mẫu chuẩn bị, nhưng Giang Hạo Phong lại ăn không được mấy phần, y nhìn thoáng qua đồng hồ lại đối với Thẩm Thư Kiệt nói: “Một lát nữa em đi làm bánh ngọt, phải là cái loại giống ngày hôm qua.”
Thẩm Thư Kiệt uống canh đản hoa[2] kỳ quái nhìn y: “Ngày hôm qua ăn nhiều như vậy hôm nay anh còn muốn ăn?”
[2] canh trứng cà chua.
“Đúng.”
“Anh cũng sắp ba mươi rồi a, không biết không nên ăn nhiều đồ ngọt sao?”
“Em đi làm, làm xong đặt trong tủ lạnh.”
“Kia tại sao không đợi vừa làm xong liền ăn luôn.”
Giang thiếu gia không đáp, y vẻ mặt mất hứng nhìn Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt sợ nhất chính là bản mặt này của y, vì thế thoả hiệp: “Được rồi, em đi làm là được chứ gì.”
Giang Hạo Phong vừa lòng gật đầu: “Làm như đúc ngày hôm qua, trình tự cũng không thể sai.”
“Được được được.”
Tuy rằng không biết Giang thiếu gia nổi hứng cái gì, cậu vẫn phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh ngọt, Giang Hạo Phong tựa như thần giữ cửa đứng ở đó theo dõi cậu, rốt cuộc bận bịu một buổi chiều, Thẩm Thư Kiệt mới đem bánh ngọt bưng tới trước mặt y.
Thẩm Thư Kiệt mới đem bánh ngọt bưng tới trước mặt y đã nói: “Chỉ được ăn một khối, còn lại đặt vào tủ lạnh ngày mai ăn.”
Giang thiếu gia nhìn bánh ngọt bất động, y chỉ chỉ đồng hồ trên tường, Thẩm Thư Kiệt có điểm nghi hoặc.
Giang Hạo Phong thấy cậu vẻ mặt mê mang, giải thích: “Em ngày hôm qua gạt tôi.”
Thẩm Thư Kiệt chớp mắt hai cái: “Em gạt anh cái gì.”
Giang thiếu gia nhướn mi vẻ mặt lãnh khốc: “Em ngày hôm qua nói với tôi trở về ngủ một giấc sau đó mới làm bánh, nhưng ấn theo thời gian sai lệch, em ngày hôm qua căn bản không có đi nghỉ.”
Thẩm Thư Kiệt đột nhiên hiểu được ngày hôm qua người này tại sao lại khó ở rồi, cậu buồn cười nhìn Giang Hạo Phong ở đối diện: “Ông chủ Giang, Giang thiếu gia, Giang Hạo Phong, anh làm thế nào biết em đi chuyến bay nào trở về nhà. Em chỉ nói với anh ngày hôm qua sẽ về nhà nhưng chưa nói rõ là khi nào, anh lén lút theo dõi lộ trình của em đúng không?”
Giang Hạo Phong sắc mặt khẽ biến: “Không có.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của y phi thường vui vẻ, cậu lấy viên ô mai hồng hồng ghim trên bánh ngọt cho vào miệng nhai hai cái, đột nhiên đứng lên hôn trụ miệng của Giang Hạo Phong, đầu lưỡi cạy nhẹ mở đôi môi mỏng của y đem ô mai uy vào: “Cảm ơn anh, ngày hôm qua vì em mà tan tầm sớm.”
Giang thiếu thưởng thức ô mai được uy vào miệng, cảm thấy bản thân hình như đã rơi vào thế hạ phong, y chính là muốn Thẩm Thư Kiệt xin lỗi vì hành vi nói dối mình ngày hôm qua, nhưng mà tình huống phát triển hình như có gì đó không đúng, y tạm thời không rảnh để tự hỏi ba cái này, chỉ có thể đảo khách thành chủ quấn quít lấy đầu lưỡi có vị ô mai kia hôn thật sâu lên.