..o0o..
Bộ phim mới vừa phát sóng được nửa tháng, lợi nhuận thu về tựa như diều gặp gió, theo như lời của Vương Bằng chính là, Thẩm Thư Kiệt vì vớ được cái vai diễn này mà cũng ‘hot’ hơn một chút. Hắn đơn giản lập ra một phần phương án công tác tiếp theo: “Lần này không tệ, trên phương diện diễn xuất cũng tăng lên không ít, kịch bản tôi giúp cậu chọn mấy bộ lại đưa cho cậu chọn lại, có chương trình cũng gửi lời mời cho cậu đấy, nhìn xem có muốn tham gia hay không.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn một lượt phương án kế hoạch kín không còn chỗ trống này nói: “Trước vẫn là quay phim đi, mấy cái tiết mục linh tinh về sau hẵng nói.”
Vương Bằng gật đầu: “Tuỳ cậu, Tôn Hành Mạo có phải gọi câu đi nhận vai diễn hay không?”
“Ân.”
“Ông ta nguyện ý mang theo cậu là chuyện tốt, tranh thủ dần dần tôi luyện thêm diễn xuất là có thể ngang hàng với nam chủ rồi.”
“Cảm ơn Vương ca.”
Vương Bằng thuận tay châm một điếu thuốc hút hai hơi, hỏi: “Cậu cùng Giang thiếu gia là cái quan hệ gì?”
Thẩm Thư Kiệt giương mắt nhìn hắn, không nói gì.
Vương Bằng thấy cậu không muốn nói cũng không gặng hỏi, chỉ là có chút cảm thán: “Cậu có hậu trường lớn như vậy, hoàn toàn không cần phải vất vả như thế này.”
“Tôi không muốn gây nhiều phiền phức cho anh ấy.”
“Cậu a, không biết hưởng thụ là gì hết, vả lại cậu cũng đâu có phiền phức gì đâu chứ, bất quá cũng chỉ có một chuyện trước kia mà thôi.”
Thẩm Thư Kiệt rủ mi mắt, sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác.
Còn một tuần nữa là tiến vào đoàn kịch, Thẩm Thư Kiệt ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hồ Sơn. Hồ Sơn gần đây đang cực kì nổi tiếng, cùng một nữ diễn viên nào đó nói chuyện yêu đương bị lộ ra bên ngoài, sang tới ngày hôm sau lại lập tức chia tay con gái nhà người ta, nước miếng của fan cũng ngập tràn trên weibo, nơi ở chỗ nào cũng lúc nhúc phóng viên, thay đổi ba cái khách sạn lại như trước bị đào lên sạch bách, hắn thật sự bất đắc dĩ, trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Thẩm Thư Kiệt, khóc lóc nỉ non cầu nhận nuôi.
Thẩm Thư Kiệt nhìn Giang Hạo Phong đang ngồi trên ghế sô pha, nhỏ trọng trả lời: “Chờ tôi một chút.”
Cúp điện thoại xong lại hướng tới bên Giang Hạo Phong cọ cọ hai cái, hỏi: “Giang Hạo Phong, em có thể mời bạn tới ở trong nhà vài ngày không?”
Giang thiếu gia không hề nghĩ ngợi: “Có thể.”
Thẩm Thư Kiệt thấy y đồng ý liền có chút vui vẻ, sau đó đem cụ thể tình huống nói cho y: “Chính là người bạn ở bộ phim đầu tiên mà em quen á, hắn gần đây có chút phiền toái, cần tránh né phóng viên. Em biết liều lĩnh mời hắn về nhà là không tốt, nhưng em cũng không biết còn chỗ nào có thể trốn, nhà của tụi mình bình thường xe đều không vào được, hẳn là có thể tránh đi, hắn trước đó đã giúp em rất nhiều chuyện, là một người đặc biệt trượng nghĩa đó, em có thể cam đoan hắn là người tốt, hắn cũng sẽ không…”
Còn chưa có nói xong, Giang Hạo Phong đột nhiên cau mày đứng lên, nghiêm túc nói: “Tôi nói có thể ở.”
“…A.”
“Em không cần phải giải thích nhiều như vậy.”
“Nhưng em cần phải nói rõ ràng, dù sao nơi này cũng là…”
Giang Hạo Phong lập tức đánh gãy: “Tôi đã nói là có thể.”
Thẩm Thư Kiệt thấy sắc mặt y nháy mắt xấu đi, có chút nghi hoặc: “Giang Hạo Phong, anh tại sao lại đột nhiên giận rồi?”
“Tôi không có giận.” Nói xong xoay người lên lầu.
Nam diễn viên bị bỏ rơi Hồ Sơn lần đầu tiên thúc đẩy Giang thiếu gia đơn phương cùng Thẩm Thư Kiệt chiến tranh lạnh, và cuộc chiến tranh lạnh còn kéo dài tới tận ba tiếng đồng hồ lận. (=_= nhiều ghê)
Đến buổi tối ăn cơm Giang thiếu gia cũng không có chịu xuống lầu, Thẩm Thư Kiệt chống cằm suy nghĩ làm cách nào mới có thể dỗ được cho Giang thiếu gia cao hứng lên, cậu đối với nguyên nhân Giang thiếu gia đột nhiên tức giận như vậy, có chút mơ hồ không xác định.
Suy nghĩ nửa ngày cậu quyết định chủ động đến hỏi, đứng ở trước cửa thư phòng đợi vài phút, Giang Hạo Phong mới mặt không cảm xúc đi ra mở cửa.
Thẩm Thư Kiệt trưng cái nụ cười chiêu bài của mình ra: “Anh vẫn còn giận sao?”
Giang thiếu gia nhíu mày.
“Anh không nói cho em biết nguyên nhân, vậy em tự mình đoán nha?”
Giang Hạo Phong không để cho cậu đoán, ngữ khí thản nhiên hỏi: “Em xem nơi này là cái gì?”
“Nhà a.”
Giang Hạo Phong vẻ mặt lạnh lùng, đem lời mà hồi trưa cậu chưa nói xong lặp lại lần nữa: “Dù sao nơi này cũng là nhà của tôi.”
Thẩm Thư Kiệt bừng tỉnh đại ngộ: “Anh là vì cái này mà giận sao? Em thật không phải có ý đó.”
“Em ở trong nhà của chính mình mời bạn tới làm khách, còn cần phải giải thích nhiều như vậy làm chi?” Giang thiếu gia không hề nhiều lời, thuận tay đống cửa.
Thẩm Thư Kiệt vội vàng vươn tay ra nắm lấy góc áo của y: “Em thật sự không có ý đó mà, em chỉ là bởi vì xem nơi này trở thành nhà, mới có thể đem bạn mời tới đây, dù sao nơi này cũng là nhà của hai chúng ta, cho nên em mới muốn anh hiểu rõ lai lịch của hắn, đây là tôn trọng ý của anh, anh tại sao lại không chịu nghe em nói hết, liền tự mình giận dỗi chứ?”
Giang thiếu gia đứng ở trước cửa chớp mắt hai cái, có chút sững sờ. Là do y hiểu sai rồi? (Mau quỳ xuống xin lỗi bà xã đi =_=)
Thẩm Thư Kiệt thấy ánh mắt y khẽ thay đổi, nháy mắt treo lên vẻ mặt uỷ khuất: “Đã không chịu nghe em nói hết thì đành, còn tự ý phỏng đoán suy nghĩ của em, em có chút giận rồi đó.”
Giang Hạo Phong vừa mới tỏ vẻ vàng thật không sợ lửa lập tức tèo một hơi, ngón tay y giật giật muốn đem người ôm vào lòng, chỉ thấy người nọ đã chủ động nhào tới: “Anh còn rống lên với em nữa.”
Giang thiếu gia từ nhỏ tới lớn chưa từng dỗ dành người khác, y có chút ngốc ngốc mà nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc người nọ, qua thật lâu, ngữ khí mới cứng ngắc nói: “Em đừng giận.”
Thẩm Thư Kiệt đợi nửa ngày, lại không có thấy đối phương nói tiếp: “Vậy thôi á hả?”
“…”
“Anh sau này có thể nghe em nói hết câu được chứ?”
“Ừm.”
“Vậy em đêm nay ngủ ở phòng khách.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em giận đó, cho nên em không muốn cùng anh một phòng.” Mới vừa nói xong liền cảm giác trên người bị bao lấy chặt chẽ, người đang ôm chặt lấy cậu, hình như còn tăng thêm một chút lực đạo, như là sợ cậu bỏ chạy vậy.
“Em đừng… Giận nữa.”
Thẩm Thư Kiệt vùi vào trong ngực y hỏi: “Anh là đang dỗ em hả?”
“… Phải.”
Thẩm Thư Kiệt cảm thụ được hai tay đang ôm lấy mình càng gấp gáp, trộm kéo khoé miệng lên tỏ vẻ rộng lượng: “Được rồi, em chấp nhận.”
Rạng sáng bốn giờ Hồ Sơn mang theo kính râm tay kéo hành lý như dân chạy nạn, xuất hiện ở nơi hắn cùng Thẩm Thư Kiệt hẹn gặp trước đó, vì không muốn quầy rầy quản gia nghỉ ngơi, tự cậu lái xe đi đón Hồ Sơn vào nhà.
Sau khi lên xe Hồ Sơn đem kính mắt lấy xuống thở dài một hơi: “Bị cái con hèn hạ kia bày mưu tính kế, cư nhiên lại dám giở trò với tôi!”
“Cậu không thích cô ta sao?”
“Không có a! Chỉ là tình một đêm, không biết tên nào tiết lộ thân phận của tôi, cô ta phỏng chừng là ngửi thấy trên người tôi đầy ngập hương vị quyền lợi cùng tiền tài, thuân tiện gả vào hào môn.”
“Không phải kinh khủng như vậy chớ.”
“Cô ta không có hậu trường, nghĩ muốn chờ một người có quyền thế, trước tôi cũng nói với cậu nhà tôi lợi hại thế nào rồi đó, sau này cậu gặp ai cũng không cần sợ, tôi cho cậu chỗ dựa vững chắc, tuy rằng hiện tại tôi trốn nhà đi, nhưng ánh hào quang vẫn còn đó nha.”
Thẩm Thư Kiệt bị hắn chọc cười: “Được, trộng cậy vào cậu.”
Lúc xuống xe Hồ Sơn nhìn quanh bốn phía, mới phản ứng kịp: “Thẩm Thư Kiệt, cậu làm sao sẽ ở loại địa phương như thế này? Nhà của cậu có tiền như vậy sao? Cậu là thiếu gia nhà ai vậy hả??”
“Tôi kết hôn xong đều vẫn luôn ở đây.”
“Kết hôn???”
“Đúng vậy.”
“Với ai a? Tôi có quen không?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của hắn, giúp hắn mang hành lý vào nhà: “Tôi cũng không rõ là cậu có quen không nữa, bất quá anh ấy đang ở trong nhà, lát nữa gặp liền biết.”
Kéo hành lý vào tới phòng cho khách, phát hiện cửa như thế nào cũng mở không ra, cậu đi một vòng cũng chẳng kiếm được chìa khoá, sau đó lại đổi sang phòng khác, như cũ vẫn bị khoá. Cậu suy nghĩ một chập quay đầu hướng phía Hồ Sơn nói: “Chìa khoá hẳn là ở chỗ quản gia, cậu trước tiên ngồi ở sô pha phòng khách nghỉ ngơi đi.”
Hồ Sơn đối với chuyện cậu kết hôn phi thường khiếp sợ, vừa định lôi kéo Thẩm Thư Kiệt tiếp tục hỏi, chỉ thấy trên cầu thang đứng một người. Hắn híp mắt tỉ mỉ nhìn nửa ngày, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thư Kiệt: “Lời tôi nói ở trên xe, cậu hãy quên hết đi nha.” (=)))