Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Thẩm Thư Kiệt đuổi tới công ti, liền nghe được tin tức vai diễn cậu chiếm được đã bị cướp mất, cậu khẽ nhíu mày: không phải đã định rồi sao? Đối phương diễn xuất tốt hơn?
Người đại diện đốt một điếu thuốc thở dài: “Cùng diễn xuất không liên quan, hơn nữa bộ dáng cũng chẳng bằng cậu, bất quá những loại chuyện cạnh tranh như vậy cậu vẫn là nên sớm làm quen đi, đối phương có người nâng đỡ, hơn nữa còn cung cấp chi phí cho đoàn kịch, cậu không có diễn xuất cũng chẳng có hậu thuẫn sau lưng nên họ cân nhắc giữa lợi và hại, đương nhiên là muốn đánh rớt cậu.”
Cậu tiến vào giới này không bao lâu đương nhiên vẫn chưa hiểu rõ cách thức này nọ liền nói: “Chúng ta không thể cướp trở về không?”
“Làm sao có thể, trừ phi tiền của cậu so với hắn nhiều hơn.”
“Cái này… Chẳng nhẽ những lời trước kia chúng ta nói ở tiệc rượu, đều là uổng phí?”
“Cậu nghĩ thật đơn giản, lời trên bàn rượu chỉ có thể tin được một nửa, hợp đồng chưa đến tay, cũng có thể không giữ lời.”
Người đại diện lại rít thêm một ngụm thuốc: “Cậu cùng Lý tổng là quan hệ gì?”
“A, không có quan hệ gì, tôi là… Người nhà giới thiệu mà thôi.”
“Vậy người nhà của cậu, cùng Lý tổng nhận thức?”
“Ừm.”
“Nếu không cậu thử đi tìm Lý tổng xem, nếu có thể thật sự tranh thủ được vai diễn này, để cho Lý tổng nói giúp cậu hai câu, cũng không phải là không được.”
Thẩm Thư Kiệt tự hỏi vài giây: “Quên đi, tôi tự chính mình kiếm sống, thật sự không muốn phiền toái cho người khác.”
“Vậy bộ này không cần diễn cũng được, xem bộ khác đi.”
“Đợi đã, Vương ca.”
“Ân?”
“Tôi cảm thấy Tôn đạo[1] rất xem trọng tôi, chúng ta có thể lôi kéo ông ấy được không?”
[1] Tôn đạo: từ đạo ở đây là viết tắt của từ đạo diễn.
“Cậu rất muốn vai diễn này?”
“A, cũng không phải vấn đề ở vai diễn, nhưng mà bị người khác đoạt đi, nghĩ thế nào cũng muốn tranh thủ một chút.” Nói xong lại mỉm cười: “Nếu là do diễn xuất của tôi mà bị đánh rớt, tôi cũng không có một câu oán hận dù sao diễn xuất của tôi quả thật không bằng người ta, nhưng nếu diễn xuất so với tôi còn kém hơn, còn dùng tiền mà đánh rớt tôi, tôi có chút không phục.”
Vương Bằng vẫn nghĩ cá tính của cậu yếu đuối nhu mì mặc cho người bài bố điều khiển, lại không nghĩ tới người này cũng có một bộ bất ti bất kháng[2], nháy mắt có chút hứng thú: “Vậy cậu nghĩ như thế nào nói thử xem?”
[2] nguyên văn [不卑不亢]: dịch là không kiêu ngạo không siểm nịch. Ví với người biết chừng mực, thoả đáng.
Sáng sớm tinh mơ Thẩm Thư Kiệt đã đi tới trước phòng Giang Hạo Phong gõ cửa, ngày hôm qua về trễ, không thể quấy rầy y nghỉ ngơi, cậu nhớ rõ trước khi mình xuất môn bộ dáng của Giang thiếu gia có vẻ như không quá cao hứng, cửa vừa mở cậu liền hướng về phía Giang Hạo Phong nở nụ cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Thư Kiệt rất am hiểu đạo lý không ai nỡ đánh người đang cười, ngay sau đó liền mở miệng: “Anh ngủ có ngon không?”
Giang thiếu gia biểu tình lãnh khốc: “Có việc gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, anh hôm nay có rảnh không?”
Người trước mặt lộ ra khuôn mặt tươi cười khiến Giang thiếu gia có ý nghĩ muốn say xe, y ngày hôm qua hờn dỗi một ngày, còn quyết định mấy ngày nay sẽ không bao giờ… thèm để ý đến Thẩm Thư Kiệt nữa, y gắt gao mím chặt môi, kết quả vẫn là từ bên trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ân.” (=))) Giang thiếu gia bị chính câu trả lời của mình tức đến không nói nên lời, lông mày của y mỗi lúc càng xoắn xuýt lại với nhau, Thẩm Thư Kiệt thật sự không hiểu rõ lắm tính tình của Giang Hạo Phong, bản thân nãy giờ cũng chỉ nói có ba câu, cũng không biết câu nào có thể khiến cho lông mày của y co rút ghê gớm đến vậy, cậu thử thăm dò một chút: “Vậy, hôm nay anh có thể cùng tôi ra ngoài được không?”
“Đi nơi nào.”
“Chúng ta kết hôn lâu như vậy, còn chưa có đi đâu chơi ha? Vừa vặn hôm nay tôi muốn đi câu cá, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Lông mày của Giang thiếu gia đang co rút lại nhát mắt liền giãn ra: “Có thể.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt của y nghĩ thầm trong lòng rằng: chẳng lẽ y thích câu cá?
Hai người lái xe đi, một đường đi tới con sông mà Thẩm Thư Kiệt nói trước đó, hai người nhấc theo dụng cụ câu cá cùng hai cái ghế ngồi song song với nhau ở bờ sông, Thẩm Thư Kiệt đem dây câu gắn lên cần câu, lại đưa cho Giang Hạo Phong một phần thức ăn cho cá: “Nghe nói nơi này chủ yếu là cá ngôi[3] thịt đầy đặn tươi ngon lắm, nhưng rất khó câu nha.”
[3] cá ngôi: Loài cá xương cứng, đầu vàng, mình xám tro nhạt không có vảy, môi tròn và lồi ra, sinh sản ở nước ngọt. Hình như là cá lăng bên mình, có hình phía dưới.
Giang thiếu gia trầm mặc điều chỉnh cần câu, Thẩm Thư Kiệt lại hỏi: “Giang Hạo Phong, anh đã nếm qua bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Làm sao lại chưa được.”
“Tôi mỗi ngày ăn cơm đều phải hỏi lai lịch của con cá này con gà kia sao?”
Thẩm Thư Kiệt lè lưỡi một cái cũng hiểu được câu nói của mình quá nhảm nhí, câu cá là chuyện buồn tẻ nhất, cậu ngồi được hai tiếng liền cảm thấy chán muốn chết, trộm quay đầu lại ngắm nửa sườn mặt đang tập trung của Giang Hạo Phong.
Mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng, hai mí mắt của Thẩm Thư Kiệt đã có dấu hiệu bắt đầu đánh nhau, cậu hé miệng vừa muốn ngáp một cái, đã bị Giang Hạo Phong nâng tay lên bưng kín miệng: “Suỵt.”
Thẩm Thư Kiệt dán vào lòng bàn tay của Giang Hạo Phong đánh xong cái ngáp, thời điểm ngậm miệng lại đầu lưỡi lại vô tình chạm vào lòng bàn tay của Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia nghiêng đầu sang chỗ khác, nhanh chóng rút tay trở về, thanh âm cứng nhắc tựa như đang che dấu cái gì đó: “Đừng lên tiếng.”
Thẩm Thư Kiệt vô tội: tôi còn chưa phát ra tiếng mà…
Hai người ngừng thở khoảng mười phút, mặt nước rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, Giang Hạo Phong gấp rút đem cần câu kéo lên, Thẩm Thư Kiệt ở bên cạnh đôi mắt trông mong lấp lánh nhìn chằm chằm y, chờ dây câu ra khỏi mặt nước hoàn toàn rồi, Thẩm Thư Kiệt nháy mắt nhảy dựng lên nhào tới Giang Hạo Phong ở mặt y hôn một cái: “Giang Hạo Phong! Anh thiệt lợi hại quá!!”
Giang thiếu gia cổ tay liền chênh vênh, cần cầu lập tức rơi xuống mặt đất, con cá vừa cắn câu vốn còn tưởng hôm nay nó đã tới số, đêm nay phải cùng chú nồi thím chảo cùng múa cùng ca lại cùng anh đường chị dấm ngủ chung một dĩa, gấp đến mức hai con mắt trắng đều muốn lồi ra, kết quả hai cái tên nhân loại ngu xuẩn này lại không cẩn thận để nó rơi lại vào nước? Thả cá vào nước tựa như thả hổ về rừng, trải qua đại nạn không chết không chừng long môn còn có thể dễ dàng vượt qua, tương lai bằng phẳng sáng lạn, lúc này không chạy thì còn đợi đến lúc nào? Nó vừa gặp nước đã nhanh chóng cúp đuôi trở về với vòng tay ấm áp của nước mẹ thiêng liêng, để lại hai tên nhân loại kia trên bờ hai mặt nhìn nhau, Thẩm Thư Kiệt nhìn biểu tình cứng ngắc của Giang Hạo Phong vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là tôi nhất thời kích động.”
Giang thiếu gia liều mạng đè lại khoé miệng muốn kéo lên của mình, đến mức cái mặt cũng nhăn lại thành một nhúm khiến cho người khác phải khiếp sợ: “Tiếp tục câu.”
Hai người lại ngồi im lặng thêm hai giờ liền, rốt cuộc lại có cá mắc câu, Thẩm Thư Kiệt lần này không dám lộn xộn nữa, Giang Hạo Phong đem cá lôi ra khỏi mặt nước, chờ Thẩm Thư Kiệt lại nhào tới hôn mình, đợi một hồi lâu lại đợi được người nọ cầm theo thùng gỗ tới hỏi: “Không bỏ vào sao?”
Giang Hạo Phong lòng tham không đáy, chỉ có thể im lặng tiếp tục ngồi câu cá.
Lúc sau Thẩm Thư Kiệt cũng rất quy củ, không dám làm thêm động tác gì, Giang Hạo Phong nhìn thấy ba con cá mình câu đang nằm cuộn tròn lại trong thùng nhíu chặt mày lại: đồ vô dụng.
Câu một ngày cũng coi như thắng lợi trở về, Thẩm Thư Kiệt không nghĩ lại có thể thuận lợi dễ dàng như vậy, cậu không chút nào keo kiệt ngồi trên xe Giang thiếu gia khích lệ: “Anh thật sự rất lợi hại nha, tôi cứ nghĩ rằng hôm nay đến một con đều không thể câu được.”
Giang Hạo Phong diện vô biểu tình mà lái xe, nội tâm lại hoạt động phong phú: vậy tại sao lại không hôn tôi ba cái.
“Trở về chúng ta làm một con ăn thử, cũng không biết hương vị có thể làm cho Tôn đạo hài lòng hay không.”
Tôn đạo? Là tên nào?
“Kỹ thuật dùng dao của tôi không tốt lắm, trở về phải nhờ dì Vương một chút, ngày đó tôi uống khá nhiều, nhớ không rõ được hết, cũng không biết cách làm có đúng hay không.” Cậu đã quen với việc trầm mặc của Giang Hạo Phong, cho nên dọc đường đi tự lẩm bẩm cũng chẳng cảm thấy có gì xấu hổ: “A đúng rồi, Giang Hạo Phong…”
“Ân?”
“Anh cảm thấy tôi có thích hợp làm diễn viên không?”
“Không có gì là thích hợp hay không thích hợp, đây là công việc mà em lựa chọn, nếu em muốn tiếp tục với nó, thì phải nghiêm túc học hỏi nhiều hơn nữa.”
Thẩm Thư Kiệt tự hỏi vài phút, tuỳ ý lấy một cây bút trên xe Giang Hạo Phong: “Tôi trước ký cho anh một chữ, ngộ nhỡ về sau tôi nổi tiếng rồi, muốn ký tên đều phải xếp hàng đó.”
Lây đi èn den tơ mần, đít ì “cá ngôi” =))
Dựa theo tui search tùm lum và hình ảnh, có thể đây là con cá Lăng bên mình:v mà tui hình như cũng chưa ăn con này bao giờ hết =))