..o0o..
Lý Minh cùng Tôn Hành Mạo uống trà, hắn cầm tách trà đi tới bên cửa sổ ngắm cảnh, sau đó cùng Tôn đạo khách sáo: “Tôn đạo vài năm này thiệt quá lợi hại, mấy bộ phim trước đều nhận được rất nhiều đánh giá rất khả quan, sau đó còn mang theo cả nhóm người mới bên tôi, để cho bọn họ may mắn ở trong phim của ngài lộ diện nhiều trước ống kính.”
“Lý tổng nói gì vậy, hôm nay ngài tới nói như vậy thật làm tôi có chút giật mình đó.” Tạm dừng một chút lại hỏi: “Đi cùng ngài khi nãy là vị Giang thiếu gia kia sao?”
“Đúng vậy.”
“A?” Tôn đạo vẻ mặt khiếp sợ: “Y cùng Tiểu Thẩm là??”
“Ân.”
Nhận được lời khẳng định, Tôn đạo làm một mặt tỏ vẻ tôi đã hiểu: “Giới giải trí thật sự là chẳng có được mấy ai sạch sẽ, ngay cả đứa nhỏ tính cách tốt như Tiểu Thẩm, cũng là được bao dưỡng, thật sự là không nhìn ra mà.”
Lý tổng một miếng trà mém chút liền phun ra: “Nghĩ đi đâu vậy a, người ta chính là vợ chồng chân chính đó.”
“Gì cơ???”
Lý tổng đem trà đặt lại trên bàn: “Kỳ thật chuyện này tôi một chút cũng không biết, không phải chuyện trọng đại nào cũng lan truyền nhanh như vậy a, tôi ở công ti vừa mới họp xong liền nhận được điện thoại Giang thiếu gia khẩn cấp gọi tới, nói bà xã nhà y ở trường quay gặp chuyện không may, tôi khi ấy cũng bị doạ cho một phen, có thể làm cho Giang thiếu gia gấp đến chết như vậy hẳn là té đến cực kì hung tàn đi, tôi liền chạy theo tới đây xem, y còn mang theo cả bác sĩ nữa, kết quả vừa mới tới liền nhìn thấy Tiểu Thẩm cuộn trong chăn ngủ ngon lành, bác sĩ người ta cũng đã xem qua một lượt, thấy không có chuyện gì, lại ngồi máy bay trở về rồi.”
Khuôn mặt mập mạp của Tôn đạo có chút co giật: “Này, cũng quá ân ái đi ha.”
Lý tổng ngồi xuống lại rót cho mình thêm một tách trà: “Tôi tuy rằng không phải bận trăm công nghìn việc nhưng cũng thật là rất bận, vậy mà mỗi lần đều bị y kéo đi tìm bà xã, thật sự là có xúc động muốn hung hăng đánh y một trận.”
Ngày hôm sau tỉnh lại Thẩm Thư Kiệt cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều, cậu nhắm mắt lại hướng tới bên cạnh sờ sờ, ngón tay đụng tới thân thể của Giang Hạo Phong, sau đó chậm rãi dán tới trước ngực y: “Anh đang làm gì đó.”
“Xử lý một chút công việc.” Giang Hạo Phong tạm thời lấy văn kiện bỏ qua một bên: “Đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, anh hôm nay phải trở về rồi sao?”
“Ân.”
Sau đó Thẩm Thư Kiệt đứng lên hoạt động gân cốt một chút, tuy rằng vẫn còn đau nhức, bất quá cũng không còn mãnh liệt như ngày hôm qua nữa, Giang Hạo Phong thấy cậu không có chuyện gì, trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị ăn sáng xong chạy lấy người.
Thời điểm đi ăn sáng lại vừa vặn đụng trúng Lý Minh cùng Mục đạo còn có cả Trần Dật đi tới, Lý tổng lại đây hỏi thăm một chút tình hình thân thể của Thẩm Thư Kiệt, lại hướng tới Giang Hạo Phong nói: “Ăn sáng xong lại đi sao?”
“Ân.”
Trần Dật đứng ở phía sau chủ động tiến lên chào hỏi với Giang Hạo Phong: “Giang thiếu.”
Giang Hạo Phong nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút quen mắt.
Trần Dật thấy y không có ý muốn nói chuyện với mình, cũng không nói gì nữa, quay đầu hỏi thăm tình huống cơ thể Thẩm Thư Kiệt.
Thẩm Thư Kiệt đối với Trần Dật tương đối kính nể, thấy hắn hỏi liền vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì đâu Dật ca, chuyện của tôi sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay phim đâu.”
Trần Dật vỗ vỗ bờ vai cậu: “Nghỉ ngơi mới quan trọng.”
Vừa vặn gặp Thẩm Thư Kiệt liền mời ba người cùng ăn sáng, ngoài trừ Giang Hạo Phong, mọi người đều là người trong giới, đề tài có rất nhiều không đến nỗi quá tẻ nhạt, Thẩm Thư Kiệt ôm tâm tính học hỏi Trần Dật, dùng bữa xong không được bao lâu, như trước lại cùng hắn trao đổi qua lại, Trần Dật thấy cậu một mặt hiếu học, cũng thật muốn chỉ điểm nhiều chỗ: “Buổi tối tôi có thời gian rảnh lại cùng cậu tâm sự, kỳ thật diễn xuất không khó đâu, cậu chỉ là không tìm đúng cách mà thôi.”
Thẩm Thư Kiệt nhanh chóng nói lời cảm ơn.
Sau khi ăn xong, ba người rời đi, Thẩm Thư Kiệt muốn lôi kéo Giang Hạo Phong cùng đi, nhưng Giang thiếu gia lại ngồi bất động.
Thẩm Thư Kiệt thấy y vẻ mặt mất hứng, đột nhiên nhớ tới người này nãy giờ ngồi im không nói lời nào, y bình thường cũng nói rất ít, nhưng loại tình huống này xác thật Giang thiếu gia rất cô quạnh, cậu có chút lấy lòng mà nắm lấy tay của Giang thiếu gia, muốn dỗ dành y, kết quả Giang Hạo Phong thập phần lãnh khốc mà nhìn cậu một cái: “Tôi đi đây.”
Sau đó liền thật sự đứng dậy rời đi.
Thẩm Thư Kiệt hiểu rõ tính cách của y, vội vàng đứng lên đuổi theo, nắm lấy tay y kéo tới một góc, Giang thiếu gia như trước mặt lạnh như tiền, Thẩm Thư Kiệt khoé miệng cong lên hướng tới y nở nụ cười: “Anh giận hả?”
“Không có.”
“Vậy là ghen à.”
Giang thiếu gia trên mặt không chút thay đổi mà phản bác: “Không có.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy biểu tình cứng nhắc của y, cười hai tiếng, sau đó nâng mặt y hôn trụ lên miệng đối phương: “Là lỗi của em, anh đừng giận có được không?”
Giang thiếu gia im lặng không tiếng động, hừ lạnh một cái: “Buổi tối không cần gọi điện thoại cho tôi.”
“Tại sao?”
“Em không phải muốn cùng Trần Dật tâm sự sao?”
Thẩm Thư Kiệt bị bộ dáng nghiêm trang ghen tị ra mặt của y làm ngứa ngáy, cậu lại nâng mặt Giang thiếu gia lên, vạch mở hàm răng đang đóng chặt của y, hôn sâu lên.
“Đổi thành ban ngày, em cam đoan đó.”
Giang Hạo Phong rời đi rồi, Tôn đạo lại để cho cậu tiếp tục nghỉ ngơi, trước không biết rõ thân phận thì còn hoàn hảo, hiện tại biết rồi, Tôn đạo cư nhiên lại đối với cậu sinh ra một chút cảm giác cung kính, Thẩm Thư Kiệt bị ông làm cho dở khóc dở cười, hàn huyên thật lâu mới khôi phục lại thái độ như trước đây.
Trở lại phòng nghỉ trưa, điện thoại trong phòng lại đột nhiên vang lên, cậu tưởng là nhân viên phục vụ phòng, sau khi tiếp nhận rồi lại không ngờ là Trần Dật hẹn đi ăn cơm. Trần Dật không có ra vẻ, một bữa cơm cùng cậu hàn huyên rất nhiều chuyện.
Mãi cho đến cuối cùng mới đột nhiên nói: “Giang thiếu gia rất thương cậu.”
Thẩm Thư Kiệt tay cầm đũa dừng lại một chút: “Ân.”
“Y vẫn chưa mang cậu qua nhà cũ đi?”
Thẩm Thư Kiệt có chút nghi hoặc nhìn hắn: “Dật ca, anh?”
Trần Dật cười đáp: “Quản gia của nhà cũ Giang gia họ Trần, cũng là cha của tôi.” Nói xong chỉ thấy Thẩm Thư Kiệt nháy mắt liền lộ ra biểu tình đề phòng, hắn vội xua tay giải thích rõ: “Đừng lo, tôi đối với cậu không có địch ý.”
“Tôi tiếp nhận bộ phim này cũng coi như là trùng hợp, Giang thiếu gia hẳn là không nhớ rõ tôi, bằng không tôi đã bị y tìm cách đá đi rồi.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn hắn không mở miệng.
Trần Dật tựa vào ghế đột nhiên cảm thấy bản thân mình biến thành nhân vật phản diện vậy, chỉ có thể lại giải thích thêm: “Cậu cũng không cần đối với tôi đề phòng quá như vậy, Giang thiếu gia đem cậu bảo hộ rất tốt, tôi không dám, cũng sẽ không đối với cậu làm ra chuyện gì, huống hồ cha tôi ở Giang gia làm quản gia cũng đã mấy chục năm, nếu tính ra thì cậu cũng chính là chủ tử của tôi đó.”
Thẩm Thư Kiệt quan sát vẻ mặt cùng động tác của hắn, xác nhận hắn không có ác ý, mới thật có lỗi nói: “Dật ca, anh đừng nói như vậy.”
“Ha ha, tôi nói giỡn thôi, tôi với mẹ tôi cũng không có cống hiến gì cho Giang gia, chỉ có cha tôi người cổ hủ luôn tự đem chính mình thành tôi tớ, ở cái tuổi kia quan niệm về trên dưới rất quan trọng, bất quá tôi cũng không có nghĩ khéo như vậy, cư nhiên lại ở đây đụng phải Giang thiếu gia, nói thật, tôi cũng rất hoảng đó, lúc y kết hôn cũng đã từng thông báo một chút cho người trong nhà cũ, cho nên tất cả mọi người đều biết có một người như cậu tồn tại, chỉ là chưa có từng gặp qua mà thôi.”
Thẩm Thư Kiệt lẳng lặng nghe, như trước không đáp.
“Kỳ thật tôi có thể lý giải được cách làm của Giang thiếu gia, thời điểm mà y cùng cậu kết hôn, tuy rằng đã sớm khống chế được Giang gia, nhưng trưởng bối trong nhà còn rất nhiều, nếu để lộ ra cậu, khẳng định sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, bất quá hiện tại đã không còn việc gì nữa, cha của tôi nói lão tiên sinh trước đó cũng đã sớm buông tha rồi.”
Thẩm Thư Kiệt càng nghe hắn nói càng thêm khó hiểu, cậu yên lặng hồi lâu đột nhiên hỏi: “Dật ca, em muốn biết, Giang Hạo Phong là vào thời điểm nào đã nắm giữ Giang gia?”
“Hửm? Ít nhất năm năm rồi đi, Giang thiếu gia rất lợi hại, về nước không được bao lâu đã mang vài vị trưởng bối chỉnh đốn lại một phen, lão tiên sinh còn tưởng y không cần mấy thứ này, kết quả không biết lại như thế nào, lại đột nhiên vùng lên tranh quyền.”
Năm năm.
Nhưng lúc bọn họ kết hôn, cũng chỉ mới có hơn ba năm.
Vậy nội dung trên khế ước kia…
“Dật… Dật ca, người trong nhà của Giang Hạo Phong, có phải là phản đối chúng tôi kết hôn không?”
“Đương nhiên là phản đối rồi a, Giang gia sản nghiệp lớn như vậy, đều là phải lưu lại cho thế hệ sau, bất quá hiện tại có phản đối đi nữa cũng chẳng có tác dụng, Giang thiếu gia nắm quyền lớn nhất trong Giang gia, không ai dám nói y tiếng nào cả đâu.”
“Nói như vậy, Giang thiếu gia thật đúng là lãng mạn quá ha. Y làm nhiều như vậy, sẽ không phải chỉ vì muốn cùng cậu kết…”
“Dật ca!” Cậu mạnh mẽ đứng lên, trong ánh mắt mang theo vẻ không tin: “Thật xin lỗi Dật ca, em còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được, thật xin lỗi.”
Nói xong vội vàng rời khỏi phòng ăn, đầu óc cậu có điểm loạn, không biết tại sao những gì mà Trần Dật nói cùng những gì cậu biết lại khác nhau như vậy.
Cậu cố gắng nhớ lại những lời trước khi kết hôn Giang Hạo Phong nói với mình, cảm thấy thời gian tựa như có chút sai lệch.
“Tôi cũng có khó khăn, cần cậu giúp với tôi một chuyện.”
“Gia tộc tranh đấu, cậu cùng tôi kết hôn, có thể giúp tôi ngăn cản một chút trở ngại không cần thiết.”
“Cậu không cần phải làm cái gì, chỉ cần cùng tôi kết hôn là được.”
“Năm năm đi, chờ tôi nắm quyền rồi, cậu có thể rời đi.”
“Không cần phức tạp như vậy, chỉ là tôi cứu cậu, cậu trợ giúp tôi, đơn giản như vậy thôi.”
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, cậu vẫn cho rằng lúc bọn họ kết hôn, Giang Hạo Phong mới bắt đầu cái gì gọi là gia tộc tranh đấu, nhưng chính miệng của Trần Dật lại nói, tất cả đều đã được Giang Hạo Phong giải quyết xong hết tất thảy, rồi hai người mới cùng nhau kết hôn. Chỉ là không đúng, Giang Hạo Phong không thể biết trước được tương lai, căn bản sẽ không biết được chính mình sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không có lần ngoài ý muốn đó hai người căn bản đã không kết hôn, vậy những gì mà Trần Dật nói cũng sẽ không tồn tại. Cậu biết Giang Hạo Phong thích mình, cho dù là đã che dấu không nói ra, nhưng chỉ cần để ý một chút, có thể cảm nhận ra được, cậu nghĩ sau khi bọn họ kết hôn thì mới bắt đầu phát sinh tình cảm, nhưng ấn theo những lời mà Trần Dật nói…
Cậu không dám tưởng bở đến loại trình độ như Trần Dật nói.
Nghĩ muốn trở về gọi điện thoại hỏi Giang Hạo Phong một chút, mới đi tới khách sạn, chỉ thấy Giang thiếu gia vừa mới đi bỗng nhiên lại quay lại đứng chờ trước cửa phòng của cậu.
Cậu có chút kinh ngạc đi nhanh tới trước mặt của Giang Hạo Phong: “Anh làm sao lại trở lại rồi?”
Giang thiếu gia tựa hồ có chút khẩn trương, y siết chặt tay lại, giữa hàng lông mày nhăn thành hình chữ xuyên, sau đó một tay đem người ấn vào trong lòng ngực: “Trần Dật.”
Thẩm Thư Kiệt cảm nhận được thân thể của y cứng ngắc trước nay chưa từng có, đem một bụng đầy nghi hoặc nuốt trở về, cậu nhếch môi cười nói: “Trần Dật làm sao cơ?”
“Hắn, có nói với em cái gì không?”
“Không có a.” Vừa dứt lời, liền cảm giác thân thể đối phương thả lỏng một chút, Thẩm Thư Kiệt vuốt lưng y nhẹ giọng nói: “Dật ca có chuyện gì cần nói với em sao?”
Giang thiếu gia cả buổi sáng bị ghen tuông làm cho mờ mắt, đi được một lúc rồi mới nhớ tới tại sao lại nhìn thấy Trần Dật quen mắt. Cha của Trần Dật là quản gia ở nhà cũ, đối với chuyện của Giang gia cũng biết ít nhiều, cùng hắn tán gẫu cũng không sao, nhưng Thẩm Thư Kiệt là người thông minh, sợ là sẽ bại lộ ra những chuyện trước đây y cố gắng giấu đi, y nhẹ thở ra, lạnh lùng nói: “Không có, hắn không phải là người tốt, em cách xa hắn một chút.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm từ trong ngực y ngẩng đầu lên: “Vậy anh nói cho em biết, anh hôm nay có phải là ghen hay không.”
Giang thiếu gia chau mày lại, cực kì không tình nguyện mà “ân” một tiếng, thừa nhận bản thân ghen tuông, so với thừa nhận chính mình yêu thầm người ta nhiều năm, còn thuận miệng bịa ra cái lý do cùng đối phương kết hôn, vẫn là khí phách hơn đi?