“Huhuhuhu…”
“Cậu bé này, tại sao lại khóc?” Một thanh âm hư hư thực thực quanh quẩn bên tai Nhan Vũ.
“Tôi muốn có bạn trai…” Nhan Vũ nức nở.
“Đừng khóc đừng khóc. Đến đây nhìn xem, có phải kiểu cậu muốn không?”
Nhan Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn mà thon dài, một thân âu phục xuất hiện trước mặt mình.
Nhan Vũ lập tức ngừng khóc “Ế? Đúng đúng, chính là kiểu tôi thích!”
Thanh âm kỳ ảo mang theo mỉm cười: “Đừng vội, nhìn lại xem, kiểu này thì có thích không?” Những người đàn ông xuất hiện trước mặt Nhan Vũ trước sau như một anh tuấn soái khí, chẳng qua nếu như vừa rồi là âu phục thì giờ biến thành quân phục. Họ trên mặt thủy chung chẳng có biểu tình gì, thế nhưng quần áo trên người lại không ngừng thay đổi: Đồng phục học sinh, áo blouse trắng, đồ lặn, đồng phục phi công…
Nhan Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Thế nào, chọn một người đi.”
“Anh ta…bọn họ ai cũng đẹp trai hết!” Nhan Vũ trong tình trạng sụp đổ “Ai tôi cũng thích, khó chọn quá!”
“Một khi đã như vậy, để tôi giúp cậu chọn một người nha.”
“Ớ…khoan khoan!”
Nhan Vũ mở choàng mắt, giây tiếp theo mới ý thức được hết thảy vừa rồi thế nhưng chỉ là một giấc mơ —— cũng đúng, bản thân mình làm sao có thể vì không tìm được bạn trai mà ngồi khóc thành quỷ ngốc thế kia?
Nhan Vũ theo thói quen sờ sờ khoảng giường bên cạnh, hoàn toàn lạnh lẽo. Ai, đến khi nào thì mới có người đến làm ấm giường cho anh đây?
Nhan Vũ nhìn giờ, mới có 10 giờ đêm, anh chỉ mới ngủ một tiếng mà thôi. Hiện tại đã không còn buồn ngủ nữa. Nhan Vũ đần ra trong chốc lát, bật đèn tường, kinh ngạc phát hiện bên gối có một quyển sách bìa rất đẹp. Trên vẽ hình một cô gái vô cùng đáng yêu, phía dưới lại đề mấy chữ rất hút mắt: Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung.
Nhan Vũ cảm thấy rất kỳ quái, anh chưa bao giờ xem loại tiểu thuyết ngôn tình có ngày bị lôi chết bất đắc kỳ tử này, vậy thì quyển sách này từ đâu ra, tại sao lại xuất hiện bên cạnh anh?
Nhan Vũ tò mò mở sách tùy tiện lật lật. Trang đầu tiên viết: Cô, thông minh đáng yêu, lại bị bạn cùng phòng ngoan độc tính kế, bị bắt rời khỏi trường học. Hắn, Cố đại thiếu gia mới sinh ra đã ngậm thìa vàng (1), vì không muốn kế thừa gia nghiệp mà bực tức rời nhà trốn đi. Hai con người từ hai thế giới bất đồng lại cùng thuê chung một gian nhà trọ, bắt đầu số phận dây dưa. Đối mặt tính cách bá đạo của hắn, cô không có lựa chọn yêu thương hắn; đối mặt cô đơn thuần thiên chân, hắn thề phải bảo vệ cô một đời…
Nhan Vũ nhịn không được hừ một tiếng, quyết đoán đem sách ném vào thùng rác.
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Nhan Vũ cảm thấy kì quái —— lúc này mà còn ai đến tìm nữa? Anh thuận tay cầm quần áo lên mặc. Cửa mở ra, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Nhan Vũ, trong lòng lập tức nhảy dựng lên, mũi đau xót, nhào đến trước mặt muốn ôm anh đẹp trai cường hôn.
A a a a! Mộng đẹp thành sự thật! Thật sự có soái ca đến làm bạn trai mình!
Chàng trai lộ ra biểu tình không kiên nhẫn dù chỉ là rất nhỏ, khệnh khạng hỏi: “Gian nhà trọ này có phải đang cho thuê không?”
Nhan Vũ đột ngột dừng động tác, theo quán tính ngã chúi về phía trước, nặng nề té trên sàn nhà.
Chàng trai bị bộ dáng tức cười của Nhan Vũ chọc cười: “Tôi là Cố Cảnh Luật, đến xem phòng.”
“…”
“Nhìn tôi làm gì? Nói chuyện đi!” Cố Cảnh Luật trên cao nhìn xuống Nhan Vũ, “Tôi xem trên mạng thấy nhà trọ này đang cho thuê, anh là chủ nhà?”
Cửa phòng mở lớn, không khí lạnh bên ngoài tràn vào khiến Nhan Vũ rùng mình một cái, cũng làm anh bình tĩnh trở lại. Giãy dụa đứng dậy, cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt.
Biểu tình lãnh ngạo anh tuấn giống như người mẫu nam trên tạp chí, vóc dáng thon dài cân xứng, Cố Cảnh Luật đẹp trai mê người giống hệt trong mộng. “Cậu…vào trong đã rồi nói.”
Cố Cảnh Luật vòng qua Nhan Vũ đi vào nhà, không hề khách khí đi khắp nơi tham quan, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ: “Phòng khách sao nhỏ thế! Còn cái bàn kia nữa, tôi thà ngồi ăn dưới đất cũng không ngồi trên đó ăn. Chỉ có một phòng tắm thôi à, có lầm không vậy? Chỗ này mà cũng ở được sao?” Cố Cảnh Luật một phen xoi mói từng tấc đất cùng đồ vật trong nhà, cuối cùng không tình nguyện ngồi trên sofa, xú mặt đưa ra kết luận cuối cùng: “Bảo sao tiền thuê rẻ như vậy. Nhưng vì kinh tế của tôi đang có chút khó khăn, tôi sẽ miễn cưỡng thuê nhà…phòng này.”
Giờ phút này, Nhan Vũ đầu óc một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể theo bản năng gật gật đầu.
Cố Cảnh Luật sắc mặt tốt hơn một chút, “Vậy anh đi chuẩn bị nước đi, tôi muốn tắm.”
Nhan Vũ đem câu “Cùng nhau tắm” suýt nữa thốt ra miệng nuốt trở lại. Anh không rên một tiếng chuẩn bị nước tắm cho Cố Cảnh Luật, sau đó trở lại phòng khách, nghe tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, cố gắng động não nghĩ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh bị mất trí nhớ à? Nhan Vũ trăm tư không thể giải. Vị soái ca này, rõ ràng giống người anh đã thấy trong mơ, như thế nào lại chân chính xuất hiện ngoài đời thật?
Chuông cửa lại vang lên, Nhan Vũ liếc mắt nhìn giờ —— chẳng lẽ có ma?
Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Nhan Vũ suýt nữa kêu thành tiếng. Bởi vì ánh sáng, anh chỉ thấy toàn một màu đen. Phải vài giây sau mới ý thức được đó là tóc của một cô gái.
“Chào anh, có phải nhà trọ này đang cho thuê không?” Cô gái thanh âm run run, Nhan Vũ nhìn kỹ, mới phát hiện quần áo cô đã ướt đẫm, cái lạnh đêm thu khiến cô run rẩy.
Nhan Vũ tuy là gay, nhưng như thế không có nghĩa anh không biết thương hoa tiếc ngọc. “Vào đi.” Anh nói, đồng thời nghiêng người nhường đường cho cô gái nọ. “Bên ngoài đang mưa sao?”
“Không có.” Cô gái cười khổ, “Đây là do bạn cùng phòng của tôi…Cô ta đuổi tôi khỏi ký túc xá, tôi phải lập tức tìm chỗ ở mới nên…xin lỗi vì muộn như vậy còn làm phiền anh.”
“Không sao.” Nhan Vũ cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng biết qua, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: “Cô tên gì?”
“Tôi là Đỗ Vũ Ninh, sinh viên năm cuối đại học M. Tiên sinh, gian phòng trọ này rất hợp ý tôi, anh có thể…”
Nhan Vũ biểu tình như vừa nuốt nguyên một quả trứng gà, lập tức xông trở vào phòng ngủ, từ thùng rác lấy ra quyển tiểu thuyết ngôn tình Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung vừa bị mình khinh bỉ ném vào, bằng tốc độ nhanh nhất xem xong chương 1.
Nữ sinh đại học Đỗ Vũ Ninh đáng yêu bị bạn cùng phòng ghen tị trêu cợt, nửa đêm kéo theo vali đi tìm nhà trọ. Sau khi cùng chủ nhà thỏa thuận xong việc thuê phòng, thu dọn đồ đạc muốn đi tắm. Lại không nghĩ trong phòng tắm đã có người, một người đàn ông từ khuôn mặt đến dáng vóc đều đẹp đến dọa người trong tình trạng trần trùng trục…
Này quả nhiên là cẩu huyết gặp nhau. Nhan Vũ vừa ở trong lòng chửi rủa xong, liền nghe thấy tiếng hét muốn bay nóc nhà.
Nhan Vũ lập tức vọt tới phòng tắm, chỉ thấy Cố Cảnh Luật đang ngồi trong bồn tắm, bờ vai rộng cùng cơ ngực xinh đẹp lộ ra dưới ngọn đèn vàng ấm, bọt nước trên da càng làm hắn hiện lên dị thường gợi cảm.
Nhan Vũ rất không có tiền đồ tim đập nhanh hơn. Trước tiên dùng ánh mắt sàm sỡ Cố Cảnh Luật một chút, mới chuyển hướng Đỗ Vũ Ninh, “Có chuyện gì?”
Đỗ Vũ Ninh hai má ửng hồng, “Tôi chỉ muốn mượn phòng tắm, không nghĩ tới sẽ có người khác…”
“Cô bị mù à! Tôi lớn như vậy mà cô không thấy?” Cố Cảnh Luật xú mặt nói.
Đỗ Vũ Ninh vội la lên: “Cho nên mới nói là tôi không nghĩ tới!”
Cố Cảnh Luật hừ mũi: “Giờ thấy rồi còn không mau ra ngoài? Chẳng lẽ còn muốn nhìn hết?”
Đỗ Vũ Ninh buồn bực liếc Cố Cảnh Luật một cái, ngượng ngùng đi ra.
Cố Cảnh Luật đứng lên, một bên dùng khăn lau người một bên hỏi: “Con bé kia là ai?”
Nhan Vũ bắt mình không được nhìn Cố Cảnh Luật, nếu không “thằng em” hưng phấn nhổm dậy thì xong. “Cô ấy giống cậu, cũng muốn thuê phòng này.”
“Không được!” Cố Cảnh Luật không chút do dự nói, “Tôi không muốn ở cùng con gái. Họ là phiền phức nhất đó.”
Nhan Vũ tán thành gật gật đầu. Anh xác thực không thể để Đỗ Vũ Ninh ở đây, nếu mọi chuyện đều phát triển giống như trong tiểu thuyết, không cần quá lâu, ở chung với soái ca, còn không thể không gặp cảnh soái ca cùng bạn gái trai tài gái sắc ân ân ái ái hay sao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đủ lắm rồi.
Cố Cảnh Luật mặc áo ngủ vào, cùng Nhan Vũ trở lại phòng khách. Đỗ Vũ Ninh im lặng ngồi trên sofa, thấy hai người đi ra, nhìn bọn họ mỉm cười ngượng ngùng.
“Đỗ…Đỗ đồng học.”
“Vâng?”
Nhan Vũ đáp: “Cô có thể ở lại đây.”
Cố Cảnh Luật ánh mắt không chút thiện ý lập tức quét lại đây, “Này!”
Nhan Vũ miệng còn chưa khép, căn bản không thể tin nổi những gì mình vừa nói. Anh rõ ràng là muốn cự tuyệt thỉnh cầu của Đỗ Vũ Ninh, nhưng đến lúc lời ra khỏi miệng rồi, mới phát hiện điều mình nói khác hoàn toàn những gì đã nghĩ. Giống như có một thế lực vô hình khống chế đầu óc, khiến anh không thể không làm trái ý mình, nói ra điều ngược lại.
Xem ra, thân là người xuyên qua Nhan Vũ không có năng lực thay đổi cốt truyện chính.
Đỗ Vũ Ninh cảm kích: “Cám ơn anh, à…”
“Tôi họ Nhan, Nhan Vũ.” Nhan Vũ nói xong, cố tình liếc Cố Cảnh Luật —— vẻ mặt hắn không chút thay đổi.
“Cám ơn anh, Nhan Vũ!”
Nhan Vũ không thể không thừa nhận, nụ cười sáng lạn của Đỗ Vũ Ninh cực kỳ có sức hút, cứ nhìn cô như vậy, tâm tình anh dường như cũng tốt theo.
—— Hỏng bét, đó là kình địch đấy! Huống chi, nếu đây thật sự là thế giới ngôn tình tiểu thuyết, Đỗ Vũ Ninh chính là Cố Cảnh Luật quan xứng, mà Nhan Vũ, cùng lắm chỉ là một chi tiết nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, lời kịch của người qua đường tổng cộng sẽ không quá vài câu!
Ồn ào nửa ngày, lúc ba người trở về phòng riêng đêm đã khuya. Nhan Vũ nằm trên giường, tập trung nghiên cứu Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung, anh cầm bút, đem tất cả những sự kiện xúc tiến tình cảm nam nữ chính đánh dấu lại —— nếu đây là người bạn trai Thượng Đế đưa đến cho anh, anh cũng không nghĩ sẽ nhường hắn cho người khác.
Chú thích
(1) Được sinh ra trong gia đình giàu có