Loại thứ nhất: Không sao, cứ cho là không có cách nào yêu thật cũng không có vấn đề gì, chỉ cần anh ở bên tôi là tốt rồi.
Loại thứ hai: Aiyo, đồ dobe này, ở cạnh mua vui cho tôi đi! Có thật sự thích tôi hay không cũng chẳng làm sao hết.
—— Cho nên, Cố Cảnh Luật rốt cuộc ý cậu là sao?
Không có được câu trả lời Cố Cảnh Luật không khỏi lo âu. Đột ngột thổ lộ như vậy hắn cũng chưa từng nghĩ đến, hắn chỉ thật sự nhìn không được bộ dạng đần độn gần chết của người nào đó, cho nhiều ám chỉ đến vậy mà vẫn cứ muốn đi gặp cái tên gọi là đối tượng “xem mắt” kia! Hắn cảm thấy người tỏ tình trước sẽ chiếm thế hạ phong, cho nên vẫn nhịn không nói. Không ngờ, vẫn cứ bị bắt nói ra như vậy.
Mấu chốt là cái đứa được tỏ tình hãy còn mặt mũi ngơ ngác, hình như còn chưa rõ ràng tình hình ra làm sao.
“Sao không nói lời nào?” Cố Cảnh Luật thúc giục.
Nhan Vũ do dự trong chốc lát, nói: “Cậu thật lòng muốn kết giao với tôi sao?”
“Phải.” Cố Cảnh Luật trả lời rất quyết đoán, nhưng mặt thì vẫn kíp cun như trước.
Cố Cảnh Luật như vậy làm cho Nhan Vũ có chút áy náy. Đối với anh mà nói, cùng ai qua lại cũng không khác mấy, chỉ cần mặt đối tượng kết giao khiến người ta cảnh đẹp ý vui, tính cách cũng không quá tệ, nguyện ý sống cùng anh là được.
Mà Cố Cảnh Luật, dung mạo thì không có gì để phản đối rồi, còn tính cách thì…Biệt nữu chết người. Nhan Vũ vài năm trước đã bị cái tính này của hắn tra tấn. Về vấn đề chung sống…người như Cố Cảnh Luật sao có thể cùng anh sống cuộc đời bình thường được. Yêu một nữ chủ gia thế không đáng nhắc tới đã bị trong nhà áp bách như thành phần chống đối cách mạng rồi, đừng nói là cùng một thằng đàn ông hơn 30 tuổi.
Quả nhiên…Cố Cảnh Luật vẫn chỉ muốn chơi bời thôi.
Cố Cảnh Luật đương nhiên không biết rối rắm trong lòng Nhan Vũ, “Ê, có đồng ý hay không thì cũng phải nói một câu đi chứ! Đứng như thằng ngẫn ra đó làm gì!”
Nhan Vũ gạt bỏ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu —— đã có một siêu cấp soái ca muốn cùng nói chuyện yêu đương, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Nhan Vũ gật gật đầu, “Được.”
Cố Cảnh Luật âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hai người đột nhiên cũng không biết nói gì cho phải, không khí nhất thời lúng túng vô cùng. Nhan Vũ thậm chí không dám nhìn thẳng Cố Cảnh Luật.
Cố Cảnh Luật chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, tim cũng đập thình thịch đến mức như vừa mới chạy xong 800m. Loại tâm trạng tiểu lộc loạn chàng (1) chỉ xuất hiện trong truyện tranh thiếu nữ sao lại xảy ra với hắn cơ chứ? Điều này không khoa học!
Nhan Vũ cũng lúng túng tưởng chết. Anh nên nói gì mới tốt? Không nói gì có vẻ tốt nhỉ…Không đúng, như vậy có tốt thật không? Quả nhiên là nên nói gì đó đi! Ai nha, vừa rồi rõ ràng vẫn nói chuyện bình thường mà!
Hai người trầm mặc nửa ngày, không khí tràn ngập bong bóng không biết là màu gì. Nhan Vũ rốt cuộc chịu không nổi, “Vậy…Không có việc gì khác thì tôi đi trước nhé?”
“Ừm.” Sắc mặt Cố Cảnh Luật không được nhiên, “Tôi lái xe đưa anh về?”
“Không, không cần đâu!” Hai người ở trong không gian xe nhỏ hẹp tiếp tục im lặng không phải sẽ càng lúng túng?
Cố Cảnh Luật cũng không miễn cưỡng, “Ừm, không cần thì thôi.”
Nhan Vũ cười cười với Cố Cảnh Luật, lập tức chuồn mất.
Nhan Vũ đi rồi, Cố Cảnh Luật trở lại phòng, ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngây người.
Đây là lần đầu tiên yêu đương, hắn thật sự không biết sau khi tỏ tình, xác định quan hệ thì phải làm gì. Hai người họ lại đều là đàn ông, khẳng định không thể giống tình nhân bình thường cả ngày dính lấy nhau, ôm di động nấu cháo điện thoại, cứ cách một giờ lại nhắn tin thăm hỏi —— tuy rằng hắn rất nguyện ý làm như vậy, cơ mà hắn đã thổ lộ trước rồi, cứ đơn phương chủ động cảm giác hạ giá chết đi được.
Cố Cảnh Luật “khốn khổ vì tình” rối loạn nửa ngày, bị dì Vương gọi xuống lầu ăn cơm. Hắn một người không có khẩu vị, liền mời dì Vương ăn cùng.
Dì Vương vội vàng từ chối, “Ôi, người già như tôi lôi thôi lắm, thiếu gia cứ ăn đi.”
Cố Cảnh Luật buồn bực: “Dì cứ ngồi xuống đi.”
Dì Vương ngồi xuống, thấy Cố Cảnh Luật không yên lòng thì hỏi: “Thiếu gia có tâm sự gì sao?”
Cố Cảnh Luật do do dự dự hỏi: “Dì Vương, dì đã từng yêu ai bao giờ chưa?”
Dì Vương ngẩn người, thẹn thùng cười: “Thằng bé này, tôi không yêu ai thì làm sao kết hôn, làm sao sinh con được.”
Cố Cảnh Luật thấy vậy hào hứng, tiếp tục hỏi: “Vậy dì yêu thế nào?”
Dì Vương híp mắt nhớ lại, “Còn có thể thế nào! Không có việc gì thì viết thư, thỉnh thoảng ông ấy lấy xe chở tôi ra ngoài chơi…”
Cố Cảnh Luật gật gật đầu, xem ra cùng những gì hắn nghĩ không khác nhau là mấy —— bình thường phải liên lạc nhiều, có thời gian phải ra ngoài hẹn hò.
“Vậy, hai người sẽ không…Sẽ không ngại ngùng sao? Lúc gặp mặt nói cái gì!”
“Ngốc này, còn dám làm gì! Đương nhiên là liếc mắt đưa tình rồi!”
Liếc…Liếc mắt đưa tình…Mặt Cố Cảnh Luật đỏ lựng.
Dì Vương nhìn Cố Cảnh Luật như vậy, cảm thấy đã hiểu —— Cố đại thiếu gia đây là đang nói chuyện yêu đương! Lại còn là lần đầu tiên!
Không biết vì sao, dì Vương cảm thấy Cố Cảnh Luật có chút đáng thương. Cố Cảnh Luật đã hơn 20 tuổi, ngoại hình so với ngôi sao trên TV còn đẹp hơn, gia thế cũng không có chỗ nào để chê, vậy mà lại chưa chính thức yêu ai, gặp được người mình thích cũng không biết làm sao, còn phải hỏi một bà già.
Dì Vương từ nhỏ nhìn Cố Cảnh Luật lớn lên, đương nhiên biết nguyên nhân Cố Cảnh Luật vẫn độc thân —— chính là do vị Lý Thu Nghi tiểu thư kia! Cố Cảnh Luật thầm mến Lý tiểu thư nhiều năm như vậy, xem ra lần này đã tinh thành sở chí (2) ! Hai đứa trẻ này từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vô luận là vẻ ngoài hay gia thế, hai người đều cực kỳ xứng đôi. Đoán chừng trưởng bối hai nhà cũng sẽ không phản đối bọn họ bên nhau. Dì Vương tỏ ra vô cùng vui mừng. Xem ra, nếu không có gì bất ngờ thì bà sắp được chăm sóc đời thứ ba của Cố gia rồi!
Kết quả, Cố Cảnh Luật suốt một ngày trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ —— liếc mắt đưa tình. Sau giờ cơm chiều, lúc hắn dắt Thái Vấn đi dạo, vẫn cứ suy nghĩ chuyện này. Thái Vấn vẫn là chén trà nhỏ, nhưng rất hoạt bát, cái chân ngắn cũn liêu xiêu đi cạnh Cố Cảnh Luật, Cố Cảnh Luật không thể không thời khắc chú ý, đề phòng nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn —— tỉ như ngã xuống cống thoát nước chẳng hạn.
Cố Cảnh Luật chưa bao giờ dắt chó đi dạo ở chỗ đông người, bình thường đều là đi một vòng quanh công viên trong khu.
Cố Cảnh Luật cùng Thái Vấn chậm rì rì đi trên con đường nhỏ, đột nhiên nghe được một giọng nam: “Chào buổi tối.”
Cố Cảnh Luật quay đầu lại, một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ không biết khi nào thì xuất hiện phía sau, mỉm cười nhìn hắn.
“Anh đang nói chuyện với tôi?” Cố Cảnh Luật hỏi.
Người đàn ông gật gật đầu.
Cố Cảnh Luật nghĩ nghĩ, nghi hoặc hỏi: “Tôi quen anh sao?”
“Cậu không biết tôi, tôi biết cậu. Phải nói, tôi đối với cậu vô cùng quen thuộc, mỗi một chuyện xảy ra với cậu tôi đều biết.”
“…Có bệnh.” Cố Cảnh Luật xoay người muốn đi.
“Tôi còn biết cậu thích ai.” Người kia không nhanh không chậm nói.
Cố Cảnh Luật mạnh xoay người, nhíu mày nói: “Anh rốt cuộc có ý gì?”
Người đàn ông thở dài, “Tôi vốn không định tiếp tục nhúng tay vào chuyện của các cậu nữa, có điều, nhìn các cậu đều rối loạn như vậy, tôi vẫn quyết định, không thể bỏ mặc được. Đây là lần cuối cùng tôi tham gia vào chuyện của hai người, sau này các cậu thế nào, tự mình định đoạt đi. Cầm lấy.”
Cố Cảnh Luật theo bản năng tiếp nhận thứ người kia ném tới, nhìn kỹ, là một cái đồng hồ. Trên mặt đồng hồ có hai con số, một là 99, một là 51.
Người kia nói: “Con số bên trên đại biểu tình cảm của cậu với Nhan Vũ, 100 là điểm tối đa, xem ra cậu rất thích cậu ta nhỉ.”
Mặt Cố Cảnh Luật nháy mắt trắng bệch, chuyện thích Nhan Vũ hắn chưa từng nói cho người khác, người đàn ông này sao lại…
Người kia như nhìn ra Cố Cảnh Luật nghĩ gì, nói: “Nói chuyện của cậu với cậu ta, tôi biết nhất thanh nhị sở, cậu còn không tin.”
“…”
“Con số thứ hai đại biểu tình cảm của Nhan Vũ đối với cậu. Ừm, tốt xấu cũng được 51, chứng tỏ cậu ta vẫn có hảo cảm với cậu.” Tuy rằng hảo cảm của cậu ta đối với soái ca nào cũng không thấp. Anh ta đồng tình vỗ vỗ vai Cố Cảnh Luật, “Cố lên.”
“Chờ đã,” Cố Cảnh Luật như nhìn thấy quỷ, “Anh nghĩ tôi sẽ đi tin những thứ chẳng có tí căn cứ khoa học nào này hay sao? Còn nữa, cứ cho là thật đi, tôi…Tôi nào có thích tên kia như vậy!”
Người nọ nhún nhún vai, “Tin hay không tùy cậu.”
“…”
Cố Cảnh Luật về nhà, ném chiếc đồng hồ vào thùng rác, lại đần ra chốc lát, cuối cùng vẫn ngu mặt nhặt trở lại.
Đầu tuần, trong văn phòng một mảnh lười biếng. Cũng chẳng phải điều gì lạ, mọi người đều có hội chứng đầu tuần, giờ phút này tuy xác ở văn phòng, nhưng tâm trí vẫn trong ổ chăn mê người ở nhà.
Cũng may hôm nay không bận, mọi người vừa nói những chuyện thú vị xảy ra vào cuối tuần vừa làm việc. Cô gái ngồi cạnh Nhan Vũ nói với anh: “Hôm qua em đi xem film với bạn trai, diễn viên đẹp lắm luôn, mỗi tội diễn xuất cùi bắp…Anh thì sao? Cuối tuần làm gì?”
Nhan Vũ cười cười không nói gì. Anh không thể nói cuối tuần mình ú ớ được một cậu bạn trai đúng không?
Bên kia vài cô gái túm tụm xem tạp chí thời trang, đối với người mẫu nam cao lãnh (3) chảy nước miếng ròng ròng, tranh cãi xem ai đẹp trai hơn.
Khắc khẩu nửa ngày vẫn không có kết quả, họ đem tạp chí đến chỗ Nhan Vũ, trưng cầu ý kiến cánh mày râu, “Anh thấy ai đẹp trai hơn?”
Nhan Vũ nhìn nhìn, thành thật đáp: “Tạm được.”
Đám con gái bất mãn, “Cái gì mà tạm được! Rõ ràng đẹp trai dã man như thế!”
Nhan Vũ ở trong lòng phỉ nhổ, còn lâu mới đẹp trai bằng người đàn ông của anh.
Khoan khoan…Anh vừa nghĩ gì thế? Người đàn ông của…của anh? (⊙_⊙)
Aiyo, xưng hô kiểu này có phải rất không có tiết tháo đúng không…Ha ha… Cơ mà đây là sự thật, anh có nói sai đâu!
Lúc nghỉ trưa, Nhan Vũ giống như trước đây tới nhà ăn công ty ăn cơm trưa với Đỗ Vũ Ninh. Đỗ Vũ Ninh trông có vẻ không vui, Nhan Vũ nghĩ đến lần trước anh tới Đỗ gia, Đỗ nãi nãi nói muốn thay Đỗ Vũ Nhu an bài chuyện xem mắt, liền hỏi: “Ngày nghỉ thế nào?”
“Hoàn hảo.”
“Đối tượng xem mắt của Đỗ Vũ Nhu thì sao? Thế nào?”
Đỗ Vũ Ninh hừ lạnh một tiếng, “Đáng khinh chết được! Đàn ông hơn 30 tuổi, tiền lương còn không cao bằng em! Mặt thì như cái giày (4), ăn mặc như tên nhà quê…Không xứng với chị.”
Nhan Vũ vốn muốn nói bề ngoài như thế nào không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm. Nhưng nghĩ lại, một tên trọng sắc như mình căn bản không có lập trường nói những lời như vậy.
“Vậy em cảm thấy người thế nào thì xứng với Đỗ Vũ Nhu?” Nhan Vũ hỏi.
Đỗ Vũ Ninh trả lời: “Đầu tiên bề ngoài không thể quá khó nhìn, hơn kém chị ấy khoảng 3 tuổi, có công việc ổn định, yêu chị ấy đồng thời cũng coi chị như người thân mà đối xử tôn trọng, có thể cùng chị ấy đồng cam cộng khổ…Tốt nhất là làm việc ở công ty lớn, tiền lương chắc chắn phải cao hơn em.”
Nhan Vũ nói đùa: “Không phải đó là tiêu chuẩn của em sao!”
Đỗ Vũ Ninh sửng sốt, cười như không cười hỏi: “Anh thật sự cho là như vậy?”
Nhan Vũ mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, vừa muốn nói gì đó, liền nghe được có người gọi tên mình.
Người đến là thư ký xinh đẹp của Cố Cảnh Luật, cô đi đến chỗ Nhan Vũ nói: “Nhan Vũ, tổng tài gọi anh lên văn phòng.”
Nhan Vũ giật mình, “A? Có chuyện gì sao?”
“Không biết, anh đi là được.”
“Nhưng mà, tôi đã ăn cơm đâu!”
“Đợi về rồi ăn!”
“Này…” Nhan Vũ nhìn chỗ đồ ăn chưa ăn được miếng nào, lưu luyến không rời nói: “Được rồi. Vũ Ninh, em đừng chờ anh, ăn trước đi.”
Đỗ Vũ Ninh làm mặt quỷ với Nhan Vũ, “Đương nhiên không chờ, em đói chết rồi.”
Nhan Vũ không yên đi vào tầng 17, gõ gõ cửa, trong văn phòng truyền đến tiếng Cố Cảnh Luật: “Vào đi.”
Nhan Vũ đi vào văn phòng, cùng Cố Cảnh Luật ngồi sau bàn làm việc nhìn nhau một cái, cảm thấy da mặt hơi nóng lên, lại lập tức chuyển mắt, dùng ngữ khí thoải mái nói: “Cố tổng tài, có chuyện gì sao?”
Cố Cảnh Luật mặt không chút thay đổi nói: “Đóng cửa lại.”
“Oh.” Nhan Vũ chốt cửa. Vừa quay đầu, cổ tay phải đột nhiên bị nắm lấy, bất thình lình bị ôm chặt. Ngay phía trước truyền đến hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người Cố Cảnh Luật. Cằm bị thô bạo nâng lên, môi cũng bị đè lên. Sau đó, cánh tay phải bị kéo đến gần đối phương hơn, cái lưỡi cực nóng cạy mở môi anh dò xét đi vào.
Ngực Nhan Vũ sôi trào, màu sắc không khí xung quanh dường như cũng thay đổi. Anh mở to mắt, trong đầu thoáng hiện bảy chữ ——
Bá đạo tổng tài yêu thương ta!
Chú thích
(1) Chỉ trong lòng thấp thỏm bất an, thường dùng để chỉ tâm trạng những người đang yêu ↑
(2) Lấy từ câu “Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai”, ý là chỉ cần thành tâm, vấn đề khó khăn nào cũng có thể giải quyết ↑
(3) Cao ngạo, lãnh đạm, lạnh lùng ↑
(4) Chỉ những gương mặt có cằm nhọn nhô hẳn ra phía trước ↑