• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị cha mẹ Đỗ Vũ Long quấy quả cả ngày, Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh đều sức cùng lực kiệt. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã chỉ còn cách party sinh nhật Cố Cảnh Luật nửa giờ, bọn họ ngay đến thời gian về nhà trọ đổi quần áo cũng không có, vội vàng chạy tới Cố gia.

Khi Đỗ Vũ Ninh nhìn thấy khu biệt thự dành cho người giàu có nổi tiếng trong thành phố ở trước mặt, rốt cuộc ý thức được gia thế Cố Cảnh Luật thật sự không đơn giản như mình vẫn tưởng.

Cổng lớn đỗ không ít xe hơi đắt tiền, xem ra party sinh nhật Cố Cảnh Luật không hề giống bọn họ bình thường tiểu đánh tiểu nháo, đi KTV uống chút rượu cắt bánh ngọt linh tinh. Một chiếc xe sang trọng dừng lại cạnh hai người, từ trên xe bước xuống một cô gái mặc váy quây, bên ngoài khoác áo lông vũ (1), tay cầm clutch lấp lánh ánh kim, khoác tay một người đàn ông mặc âu phục đi về hướng cửa chính.

Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh liếc nhau, nhìn quần áo tầm thường đến không thể tầm thường hơn trên người đối phương, không nhịn được bật cười.

Tuyết rơi vài ngày liên tục, hôm nay vất vả lắm mới ngừng, nhưng lúc tuyết tan nhiệt độ bên ngoài thấp đến đáng sợ. Đỗ Vũ Ninh rét tới mức run rẩy, không ngừng hà hơi vào hai lòng bàn tay, “Nhan Vũ, em đột nhiên cảm thấy chúng ta cùng Cố Cảnh Luật không phải người trong cùng một thế giới. Chúng ta lại còn ở chung với cậu ta lâu đến thế, giờ ngẫm lại đúng là không thể tin nổi.”

Nhan Vũ cởi khăn quàng lên cổ Đỗ Vũ Ninh, “May là cậu ta không chung thế giới với chúng ta đấy, nói cách khác nếu như cậu ta cũng nghèo, thì chúng ta biết vay tiền ai? Đi nào, anh đưa em vào!”

Cố Cảnh Luật mặc âu phục đen tuyền, càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp vốn có. Trên tay cầm một ly vang đỏ, đang không yên lòng tán gẫu với Ô Minh Thành.

Quan hệ của Cố Cảnh Luật cùng Ô Minh Thành cũng không vì hắn về nhà mà chấm dứt. Sau khi biết Cố Cảnh Luật là con trai độc nhất của Cố gia, Ô Minh Thành cũng không ngạc nhiên lắm, cười trách hắn giấu diếm anh em tốt là y lâu như vậy, sau đó hai người vẫn qua lại như trước.

Lúc Cố Cảnh Luật cùng Ô Minh Thành tán gẫu, không nhịn được nhìn về phía cửa, Ô Minh Thành cũng đã nhận ra, cười hỏi hắn: “Đang đợi ai?”

Cố Cảnh Luật sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Tôi đâu có chờ anh ta.”

Ô Minh Thành nhướn mày, “Thật không.”

Khi Nhan Vũ cùng Đỗ Vũ Ninh xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, dù sao cách ăn mặc của hai người cũng không phù hợp với buổi party này. Phòng khách rộng lớn giờ đây trở thành sàn nhảy, tuấn nam mỹ nữ ở đó qua lại khiêu vũ. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục bưng những chiếc khay tinh xảo đi tới đi lui, Nhan Vũ liếc mắt nhìn điểm tâm trên khay, nuốt nước miếng, nói với Đỗ Vũ Ninh: “Chúng ta tranh thủ làm việc chính đi! Tìm được Cố Cảnh Luật, nói mọi chuyện cho cậu ta. Trong viện chỉ có mình Vũ Nhu, anh không yên tâm.”

“Được, để em gọi điện cho cậu ta.” Đỗ Vũ Ninh vừa mới lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Cố Cảnh Luật thì thấy hắn cùng Ô Minh Thành đi về phía này, vội vàng nói: “Cảnh Luật, học trưởng, đã lâu không gặp.”

Ô Minh Thành cười gật gật đầu, Cố Cảnh Luật lại liếc mắt đánh giá hai người, sắc mặt không tốt lắm, “Sao lại ăn mặc thế này?”

Nhan Vũ giải thích: “Chúng tôi gần đây hơi bận, không có thời gian thay quần áo liền chạy đến luôn.”

Cố Cảnh Luật nheo mắt, “Hai người gần đây đều ở cùng nhau?”

“Ừm. Cố Cảnh Luật, chúng tôi có chuyện muốn nhờ cậu…”

Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn cắt ngang anh: “Có chuyện gì nói sau! Anh ăn mặc kiểu này tham gia party sinh nhật tôi, mất mặt tôi có biết không?”

Nhan Vũ nhịn không được phản bác: “Tôi cảm thấy mình như vậy rất tốt. Đừng có lấy tiêu chuẩn của cậu ra đòi hỏi tôi.”

Cố Cảnh Luật muốn phát tác, sau lại do dự, nghĩ sở dĩ Nhan Vũ như vậy là vì bị mình cự tuyệt sinh ra thương tâm, làm mình làm mẩy chút cũng là rất bình thường, đành cố nhịn xuống. Hắn bắt lấy cổ tay Nhan Vũ, không nói một lời kéo người về phía cầu thang dẫn lên lầu. Nhan Vũ chả hiểu gì, “Làm gì vậy?”

“Đưa anh đi thay quần áo!”

“…”

Ô Minh Thành cùng Đỗ Vũ Ninh bị bỏ lại hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy không khí giữa hai người này có gì đó là lạ.

Nhan Vũ bị Cố Cảnh Luật kéo vào phòng hắn, Cố Cảnh Luật đi vào phòng thay đồ, lựa lễ phục phù hợp cho Nhan Vũ. Nhan Vũ đứng ở cửa nhìn hắn, nhịn không được nhắc nhở: “Quần áo của cậu với tôi hẳn là quá lớn đi…”

“Tất nhiên là tôi biết, cho nên tôi mới đang tìm quần áo vài năm trước cho anh.”

“Ế! Thì ra cậu cũng có quần áo vài năm trước à, tôi cứ tưởng quần áo cao phú soái bọn cậu chỉ mặc một lần rồi bỏ chứ.”

Cố Cảnh Luật lườm anh, “Xem ít tiểu thuyết thôi nghe chưa.”

“Ờ.” Nhan Vũ thu lại tâm tình nói giỡn với Cố Cảnh Luật, “Cố Cảnh Luật, không cần tìm quần áo cho tôi đâu, tôi sẽ đi ngay.”

Cố Cảnh Luật ngừng động tác, bất mãn nhìn Nhan Vũ, “Anh rốt cuộc đến làm gì?”

Nhan Vũ gãi gãi tóc, “Tìm cậu giúp…” Thấy mặt Cố Cảnh Luật lập tức sa sầm, lại vội vàng bổ sung: “Đương nhiên chủ yếu vẫn là đến chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Cố Cảnh Luật hừ một tiếng, vươn tay ra trước mặt Nhan Vũ, “Đưa đây.”

“Hở?”

“Quà đó.” Cố Cảnh Luật nhìn chằm chằm Nhan Vũ, “Anh không phải nói đến chúc tôi sinh nhật vui vẻ sao? Quà sinh nhật đâu?”

Nhan Vũ thốt ra: “Thì ra cao phú soái cũng cần người khác tặng quà hả!”

“…”

“Cậu chờ chút, để tôi tìm xem.” Nhan Vũ ở trong túi áo lộn trái lộn phải, ngoại trừ ví tiền cùng di động, chỉ lôi ra được một mẩu giấy vệ sinh. Anh thật cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Cảnh Luật, “Không có quà, chỉ có giấy thôi, giấy cậu có muốn không?”

Cố Cảnh Luật cười lạnh: “Diễn đi, anh cứ diễn đi.”

“A?”

“Đừng tưởng tôi không biết trò mèo của anh. Anh cố ý không mang theo quà, không phải để nói một câu ‘Ai nha, quên đem mất rồi, để tôi tự tặng mình cho cậu vậy nhé’? Anh nghĩ tôi dễ dụ thế à?! Ấu trĩ!”

“…”

Cố Cảnh Luật tận lực làm cho biểu tình của bản thân không trở nên quá mức đắc ý. “Để theo đuổi tôi, anh cái gì cũng dám làm nhỉ. Như vậy đi, nhìn anh liều mạng như vậy, tôi cho phép anh tiếp tục theo đuổi tôi đó. Dù sao làm người cũng không nên quá mức tuyệt tình.”

Nhan Vũ buồn bực nói: “Cố Cảnh Luật, cậu hoang tưởng lắm rồi đấy. Tôi có định lấy thân báo đáp thì cậu cũng có muốn đâu, tôi không ngốc vậy đâu.”

“Đừng chối. Phủ nhận chính là che dấu, che dấu chính là sự thật.”

Đây là cái logic kiểu mịa gì vậy! Nhan Vũ lười phân rõ phải trái với Cố Cảnh Luật đang trong thời kỳ đầu óc liểng xiểng, chỉ muốn nhanh chóng mượn tiền, giải quyết chuyện gia đình Đỗ Vũ Ninh, đỡ cho hai cô gái mới 20 tuổi phải vì tiền mà bôn ba. “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lần này đến chính yếu vẫn là tìm cậu giúp đỡ, cậu có biết Vũ Ninh cô ấy…”

Tiếng chuông di động cắt ngang Nhan Vũ. Cố Cảnh Luật tiếp điện thoại nói vài câu, cúp máy xong thì nói: “Tôi bây giờ phải đi tiếp vài người bạn, anh đợi ở đây, trước khi party kết thúc không được đi. Biết không!”

Nhan Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu.

Đi xuống lầu, Nhan Vũ thấy Đỗ Vũ Ninh đang tán gẫu vui vẻ với Ô Minh Thành thì cũng không muốn tới quấy rầy, bản thân đứng ở đại sảnh lại trông như thằng hề nhảy nhót, liền không quan tâm bên ngoài rét thế nào, đi ra ngoài định hít thở không khí.

Trước cổng lớn là một đài phun nước nhỏ. Giữa bể có bức tượng tiểu thiên sứ điêu khắc rất đẹp, Nhan Vũ ngây ngốc nhìn nó.

“Nhan Vũ?”

Nhan Vũ xoay người, phía sau là Lý Thu Nghi đang mỉm cười, Nhan Vũ nhận ra, áo lông trên người cô là của Cố Cảnh Luật.

Nhan Vũ gật gật đầu, “Chào cô.”

“Sao anh không vào trong?”

“Ra hít thở không khí một chút.”

Lý Thu Nghi dù sao cũng ở chung với Nhan Vũ vài ngày ở Cố gia, hai người tuy rằng không quen, nhưng vẫn có thể nói chuyện. Lý Thu Nghi biết tình cảm của Nhan Vũ, nói phức tạp quá sợ anh nhất thời không hiểu, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Anh có biết chuyện trước kia Cảnh Luật thích tôi không?”

Đừng nói trước kia thích, giờ cũng rất thích đấy được không! Nhan Vũ không biết tính toán trong đầu Lý Thu Nghi, thành thật gật đầu.

“Cậu ấy cũng từng thổ lộ với tôi, nhưng lúc đó tuổi cậu ấy còn quá nhỏ, tôi sợ cậu ấy chỉ muốn đùa giỡn, cũng không trả lời ngay. Nhưng tôi cũng không phải không thích Cảnh Luật, tôi chỉ muốn cho cậu ấy thêm vài năm, để cậu ấy trưởng thành hơn mà thôi.”

Nhan Vũ không biết nói gì, khô cằn “Oh” một tiếng.

Lý Thu Nghi tiếp tục nói: “Nhưng sau khi bị tôi từ chối, cậu ấy dường như có vẻ rất thương tâm, tính cách cũng trở nên càng khó chịu. Nếu cậu ấy vì vậy mà nảy sinh một vài suy nghĩ không tốt…Anh hiểu ý tôi không, Nhan Vũ?”

Nhan Vũ vô tội lắc đầu, lại gật gật đầu, “Ý của cô là, cậu ta vì cô mà tính cách vặn vẹo, tâm thần phân liệt gì đó hả?”

“Không phải.” Lý Thu Nghi đành phải nói thẳng, “Tôi lo cậu ấy bởi vì mất đi tin tưởng với người khác phái mà trở thành đồng tính.”

Lý Thu Nghi vừa nói vừa quan sát biểu tình của Nhan Vũ, cô không ngờ Nhan Vũ lại đột nhiên cười, “Cô yên tâm đi! Cố Cảnh Luật chẳng thích đàn ông đâu! Cậu ta straight thật đó.”

Lý Thu Nghi nghĩ Nhan Vũ đang giấu đầu hở đuôi, nhẫn nại nói: “Tôi biết cậu ấy chỉ tạm thời như vậy. Cậu ấy không phải loại người đó, nhất định là nhất thời bị quỷ ám. Tôi biết rõ Cảnh Luật, cậu ấy khá cố chấp, tâm lý chống đối cũng rất nặng, tôi khuyên cậu ấy chắc chắn sẽ không nghe, cho nên tôi hi vọng…” Lý Thu Nghi hít sâu một hơi, “Tôi hi vọng anh có thể chủ động rời khỏi cậu ấy.”

Nhan Vũ kinh ngạc miệng há thành hình chữ O, anh tự hỏi nửa ngày, mới hiểu được ý nghĩa của cuộc đối thoại này. Lý Thu Nghi không biết vì sao, nghĩ lầm mình đã thành công bẻ cong Cố Cảnh Luật, liền tìm đến anh ngả bài, hi vọng anh có thể rời khỏi Cố Cảnh Luật để hắn một lần nữa thẳng trở lại —— nữ nhị cô làm vậy là không đúng rồi, này rõ ràng là việc của mẹ nam chủ: “Cho cô 500 vạn, rời khỏi con trai tôi.” cơ mà.

Lý Thu Nghi thấy Nhan Vũ trầm mặc không nói, nghĩ anh đang nghiêm túc suy xét lời mình, liền tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Tôi cũng không phải bài xích đồng tính, tôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, loại chuyện này đã thấy rất nhiều. Nhưng đây không phải nước ngoài, Cố Cảnh Luật cũng không phải trời sinh đồng tính, cậu ấy vẫn có thể thích phụ nữ, cuộc đời cậu ấy còn rất dài, tôi không muốn cậu ấy lựa chọn một con đường gian nan đến thế.”

Nhan Vũ nghĩ chị gái này không hổ là nữ thần, nói cứ như thật ấy, khiến cho anh sinh ra ảo giác bản thân thật sự bẻ cong Cố Cảnh Luật luôn rồi. Anh cười khổ lắc đầu, “Lý Thu Nghi, cô nghĩ nhiều quá, tôi cùng Cố Cảnh Luật chỉ là bạn bè bình thường…thôi.”

Lý Thu Nghi thở dài, “Tôi ở showbiz cũng vài năm rồi, anh nghĩ tôi sẽ tin bốn chữ ‘bạn bè bình thường’ này?”

“…” Nhan Vũ không biết trả lời thế nào, vừa vặn nhìn thấy Cố Cảnh Luật đứng ở cửa hết nhìn Đông tới nhìn Tây, Nhan Vũ đoán hắn hẳn là đang tìm mình, liền nói với Lý Thu Nghi: “Cố Cảnh Luật đến rồi, tôi phải đi vay tiền cậu ta đây.”

Lý Thu Nghi sửng sốt, bắt lấy Nhan Vũ xoay người muốn đi, muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc sao lại thế, không ngờ đôi giày cao gót 15cm đột nhiên trượt một phát, hét lên một tiếng sợ hãi. Nhan Vũ theo bản năng muốn bắt lấy cô, lại bắt trượt, giây tiếp theo, Lý Thu Nghi đã ngã vào bể nước.

Chú thích

(1) Còn được gọi là down coat, như bên mình vẫn gọi là áo phao lông vũ á. Thực ra nó là áo lông vũ dáng dài như này nhưng để y xì vậy thì đọc lên không hay lắm nên mình để là áo lông vũ ↑

dkny-black-black-quilted-down-filled-full-length-coat-product-1-14460716-331152419_large_flex

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK