Trở lại phòng khách, Nhan Vũ lập tức bị choáng. Sofa ngồi hai vị tổng tài, Nhan Tiêu đang nhàn nhã uống trà, còn Cố Cảnh Luật diện vô biểu tình ăn một quả chuối tiêu.
Nhan Tiêu quay đầu nhìn Nhan Vũ, “Cậu ta bảo đói bụng, nên anh lấy chuối trong tủ lạnh cho cậu ta ăn.”
“…” Nhan Vũ hít sâu một hơi, hiên ngang lẫm liệt đi qua, ngồi xuống cạnh Cố Cảnh Luật, “Anh hai, em…”
Nhan Tiêu chú ý tới dáng đi không bình thường của Nhan Vũ, cười lạnh: “Sao hả, chân nhuyễn hết cả rồi?”
Cố Cảnh Luật cắn miếng chuối cuối cùng, chậm rãi nhai, mặt hơi hồng lên. Nhan Vũ cũng bị Nhan Tiêu nói cho phát ngượng, vội vàng giải thích: “Không phải, thật ra là vừa rồi em ngồi lâu quá, tê hết cả chân.”
Nhan Tiêu đặt tách trà lên bàn, “Anh hỏi em một vấn đề.”
Nhan Vũ đầu óc linh hoạt, theo bản năng trả lời: “Đã từng yêu.” Cố Cảnh Luật nhàn nhạt liếc Nhan Vũ một cái, Nhan Vũ lập tức sửa lại: “Bây giờ cũng vẫn yêu.”
Nhan Tiêu nhăn mày, “Tại sao chưa từng nói với anh?”
Nhan Vũ ngượng ngùng: “Không phải em sợ anh không chấp nhận được sao?”
“Chẳng lẽ anh không chấp nhận thì em sẽ không thích đàn ông nữa?”
Nhan Vũ sửng sốt, thật cẩn thận nói: “Anh thật sự không chấp nhận được sao?”
Nhan Tiêu lười quản thằng em đần độn của mình. Y chuyển hướng Cố Cảnh Luật, “Tên, tuổi.”
“Cố Cảnh Luật, 25 tuổi.”
Nhan Tiêu nhướng mày, “Nhỏ hơn em trai tôi gần 10 tuổi.”
“Dạo này, tình nhân hơn kém nhau mấy tuổi cũng không hề gì.” Nhan Vũ nói.
Nhan Tiêu trừng mắt nhìn Nhan Vũ, “Em câm miệng cho anh, em thì biết cái gì.” Bị người ta đè còn vui vẻ như thế, không tiền đồ. Nhan Vũ thức thời ngậm mồm, muốn đem cảm giác tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất.
Nhan Tiêu tiếp tục hỏi: “Chiều cao, cân nặng, công việc.”
Cố Cảnh Luật rất có lễ phép trả lời vấn đề của Nhan Tiêu. Nhan Vũ ngồi một bên nhìn bọn họ một hỏi một đáp, nhìn kiểu gì cũng thấy có cảm giác như má vợ thẩm vấn con rể. Nhưng dần dần, anh cũng yên tâm hơn một chút. Quả nhiên, Nhan Tiêu không phải loại người bảo thủ không thể thay đổi, y tuy rằng là straight, nhưng không bài xích tình yêu đồng tính. Dù vậy Nhan Vũ vẫn nhìn ra được, Nhan Tiêu có một loại địch ý khó hiểu với Cố Cảnh Luật. Cơ mà Cố Cảnh Luật cũng nào chịu yếu thế, cư xử khéo léo nhưng cũng lại xa cách. Cố Cảnh Luật cùng Nhan Tiêu đều là người cực kỳ có giáo dưỡng, kiểu túm tóc nhau gào rú “Mày dám đè em trai tao!” “Tôi cứ thích đè đấy anh làm gì tôi?” Linh tinh sẽ không bao giờ xuất hiện ở bọn họ.
Ba người trải qua một buổi chiều trong không khí quỷ dị. Nhan Vũ thấy thời gian đã muộn, những điều Nhan Tiêu nên hỏi cơ bản đều đã hỏi qua, liền đề nghị cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Chỉ thương cho Cố Cảnh Luật “vận động” lâu như vậy, buổi trưa còn chưa kịp ăn cơm đã bị nhét vào tủ quần áo, lại bị Nhan Tiêu thẩm vấn cả buổi chiều, một ngày trời chỉ ăn độc một quả chuối tiêu —— đúng là quá tàn nhẫn.
Hai người còn lại đều không phản đối, Nhan Vũ gọi điện thoại đặt bàn ở nhà hàng yêu thích, ba người cùng nhau ra ngoài.
Đi vào bãi đỗ xe, phiền phức lại tới nữa. Cố Cảnh Luật cùng Nhan Tiêu đều lái xe đến, hai người cùng lúc lái con xe cưng ra, mở cửa xe, trăm miệng một lời nói với Nhan Vũ: “Lên xe.”
Nhan Vũ trong lòng điên cuồng rủa xả, các người nhất định là cố ý! “Ba người ngồi một xe không phải được rồi sao?”
Nhan Tiêu nói: “Cơm nước xong anh về luôn.”
Cố Cảnh Luật nói: “Tôi muốn đưa anh về.”
Nhan Vũ: “…”
Nhan Tiêu bất mãn nhìn thoáng qua Cố Cảnh Luật cùng xe hắn, lặp lại: “Lên xe.”
Ba chiếc xe nối đuôi nhau dừng trước nhà hàng Trung Quốc Nhan Vũ yêu thích, hơn nữa chiếc này so với chiếc kia càng đắt tiền hơn. Nhan Vũ sung sướng tắt máy xuống xe —— Đã bảo không muốn chọn lại thế nào cũng bắt tôi chọn! Giờ thì thấy mình khôn chưa! Nghĩ mình các người có xe đấy à! Xí!
Nhân viên phục vụ lập tức đưa ba người vào, dẫn tới phòng đã đặt trước, đưa thực đơn lên, “Mời ba vị gọi món.”
Cố Cảnh Luật chuyển hướng Nhan Vũ, “Anh muốn ăn gì? Gọi món anh thích đi.”
Nhan Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Nhan Tiêu đã không khách khí cười lạnh, “Không phải bạn trai sao, ngay đến nó thích ăn gì cũng không biết.”
Nhan Vũ có chút lúng túng: “Anh hai, anh đừng như vậy.”
Nhan Tiêu hỏi anh: “Em có biết bạn trai em thích ăn gì không?”
Nhan Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Đương nhiên anh biết, trước kia đã từng làm việc một thời gian ở Cố gia, Cố Cảnh Luật thích ăn gì anh biết rất rõ.
Nhan Tiêu lại hừ một tiếng, gọi vài món ăn, đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, sau đó mỉm cười với Nhan Vũ, “Đều là món em thích ăn.” Khi y nói những lời này, còn dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Cố Cảnh Luật.
“Cám ơn.” Nhan Vũ bất đắc dĩ nói.
Đồ ăn được đưa lên, Nhan Vũ nhìn một bàn món ngon, cho dù buổi trưa no đến muốn ọi ra thì giờ vẫn muốn ăn tiếp. Nhan Vũ vui vẻ ăn, hai người còn lại thực ra không động đũa mấy. Anh gắp một miếng sườn bỏ vào bát Cố Cảnh Luật, “Nếm thử này, tôi thích nhất sườn xào chua ngọt ở đây đấy.”
Cố Cảnh Luật nếm một miếng, nhàn nhạt cười, “Rất ngon, cám ơn.”
Nhan Vũ lạnh cả người, cảm thấy Cố Cảnh Luật có hơi không bình thường. Cơ mà nghĩ lại, nho nhã lễ độ như vậy hẳn mới là thái độ bình thường của cậu ta đi, nói không chừng cậu ta chỉ có ở trước mặt mình mới ấu trĩ, mới mắc bệnh hoàng tử như vậy.
Nhưng Nhan Vũ lại cảm thấy cái kiểu chỉ ngạo kiều với một người này thực sự quá là đáng yêu điiiiiii! Suy nghĩ như vậy còn cứu được không ta?
Nhan Vũ đắm chìm trong tưởng tượng phi logic của bản thân, không chú ý tới anh trai mình đã đen mặt.
Nhan Tiêu buông đũa, nặng nề khụ khụ hai tiếng. Nhan Vũ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, vội vàng gắp một miếng sườn còn lớn hơn miếng lúc nãy cho Nhan Tiêu, trên mặt là nụ cười lấy lòng, “Anh, anh cũng ăn nhiều một chút, hôm nay em mời.”
Nhan Tiêu sắc mặt lúc bấy giờ mới tốt lên chút chút, nhàn nhạt gật gật đầu.
Lúc Cố Cảnh Luật đi toilet, Nhan Vũ mới có cơ hội ở một mình với Nhan Tiêu, anh tiến đến cạnh y nói: “Anh, anh không giận đó chứ?”
“Sao anh phải giận.”
Nhan Vũ thở dài, “Anh nói như vậy tức là có giận rồi.”
“Anh nói anh không có.”
Nhan Vũ dâng tay lên, “Anh nhìn mặt anh đi.”
Nhan Tiêu uống một ngụm nước, mặt không chút thay đổi nhìn Nhan Vũ, “Em thích đàn ông, anh không có ý kiến gì. Dù sao Nhan gia chúng ta cũng không trông cậy vào em nối dõi tông đường.”
“…Anh, anh nói như đang quay phim truyền hình ấy.”
“Câm miệng.” Nhan Tiêu bất mãn trừng Nhan Vũ, “Anh thấy em có thích đàn ông thì cũng phải tìm một người sủng em chứ, em nhìn Cố Cảnh Luật thế kia, có phải là muốn ngày nào cũng theo sau, không chỉ thỏa mãn thú tính của cậu ta, còn phải hầu hạ cậu ta như mẹ hầu con không?”
Nhan Vũ vô cùng kinh ngạc, “Anh hai, mắt nhìn người của anh thật lợi hại.”
“Đương nhiên, anh dù sao cũng sống nhiều hơn em vài năm, nhiều hơn Cố Cảnh Luật mười mấy năm.” Nhan Tiêu vỗ vỗ vai Nhan Vũ, ngữ trọng tâm trường nói: “Tình trạng hiện giờ của hai đứa không ổn, chờ lúc nào em thấy mình được yêu thương, thấy mình giống con trai chứ không phải vú em, lúc đó mới được.”
Nhan Vũ cười gượng: “Em làm sao có con nhỏ hơn mình ít tuổi như vậy được.”
“…”
Ăn cơm xong, Nhan Tiêu ý vị thâm trường nhìn Nhan Vũ một cái, rời đi trước. Tiễn bước ông anh nhà mình rồi, Nhan Vũ mới có lòng dạ quan tâm tiểu tình nhân bên cạnh, “Cậu không sao chứ?”
Cố Cảnh Luật nheo mắt nhìn xe Nhan Tiêu dần dần đi xa, “Anh trai anh hình như không thích tôi.”
Nhan Vũ dắt tay Cố Cảnh Luật, an ủi hắn: “Không sao, tôi thích là được rồi. Đi nào, về nhà.”
Cố Cảnh Luật nghiêng đầu nhìn Nhan Vũ, “Ừm, về nhà anh làm chính sự đi.”
“Chính sự gì?”
Cố Cảnh Luật cười, “Giúp anh chuyển nhà, hôm nay lúc gặp tôi đã nói với anh rồi còn gì.”
“Cái gì?”
“Không phải anh chê những quy định của tôi phiền sao? Anh cũng nói lúc công việc bận rộn không có thời gian gọi điện hay nhắn tin cho tôi. Tôi nghĩ thật lâu, một khi đã như vậy thì chúng ta ở chung có vẻ sẽ tốt hơn, ngày nào cũng bên nhau, đương nhiên không cần gọi điện với nhắn tin nữa.”
“…”
“Anh thấy thế nào?”
Nhan Vũ suy xét một chút tìm từ, “Tôi không có ý kiến gì! Chỉ là…Cậu không thấy quá nhanh sao? Chúng ta vài ngày trước mới xác định quan hệ người yêu, chưa đến một tháng đã lên giường, giờ lại muốn ở chung! Có phải ngày mai chúng ta nên đi đăng ký kết hôn không?”
“Anh thấy nhanh sao?” Cố Cảnh Luật dừng một chút, biểu tình đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Tôi 18 tuổi quen anh, 7 năm, chúng ta chỉ ở bên nhau một tháng. Tôi lại không biết như thế là nhanh.”
Không biết vì sao, Nhan Vũ nhìn Cố Cảnh Luật như vậy, lại có chút đau lòng. Mấy năm hai người tách ra, nói thật, anh rất ít nghĩ đến Cố Cảnh Luật, cho dù tình cờ nhớ đến, cũng là nhớ dung mạo nghịch thiên của hắn, vài năm này anh không hề khó khăn, ngược lại có ăn có uống, còn có một người anh trai hết mực thương yêu bảo bọc, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng Cố Cảnh Luật hiển nhiên không như thế.
Gặp lại rồi, Cố Cảnh Luật gần như không nhắc về chuyện trước kia, Nhan Vũ chỉ biết hắn ra nước ngoài du học, cầm học vị về nước tiếp quản gia nghiệp, lại không biết hắn đã sống thế nào. Nhan Vũ nghĩ, nếu như Cố Cảnh Luật sống không tốt, trong lòng anh nhất định sẽ rất khó chịu. Có khi Cố Cảnh Luật thực sự tình thâm ý trọng với mình, lúc anh du ngoạn khắp nơi, thong dong sung sướng, nói không chừng hắn đang một mình lặng lẽ ở trong gió khóc lóc nỉ non.
Thấy Nhan Vũ thật lâu không trả lời, Cố Cảnh Luật bất mãn thúc giục: “Ê, nói chuyện.”
Nhan Vũ nắm chặt tay Cố Cảnh Luật tay, “Được.” Không phải chỉ là ở chung thôi sao, có gì đặc biệt hơn người! Bọn họ trước kia cũng không phải chưa từng ở chung. Huống hồ, mỗi ngày tỉnh lại điều đầu tiên có thể nhìn thấy là gương mặt tuấn mỹ này, đối với kẻ trọng sắc như Nhan Vũ mà nói, không thể nghi ngờ là chính chuyện vui.
Cố Cảnh Luật vừa lòng, “Đi, chúng ta trở về chuyển nhà.”
“Dọn tới nhà cậu à?”
“Hỏi thừa, không thì đi đâu.”
“Nhưng tôi không thích ở biệt thự lắm, không thì cậu dọn đến nhà tôi đi.”
“Được.” Cố Cảnh Luật rất sảng khoái đáp ứng.
Nhan Vũ nhịn không được cười, “Như vậy, quy tắc yêu đương cậu định ra có phải không cần tuân thủ không?”
“Ừ.”
Nhan Vũ nghĩ gì đó, do dự một chút cuối cùng vẫn mở miệng: “Vậy nếu chúng ta ở cùng nhau, một tháng làm mấy lần thì tốt? Vẫn là hai đến ba lần?”
Cố Cảnh Luật nhìn Nhan Vũ như nhìn thằng ngu, “Nếu đã ngủ chung một giường, nhất định mỗi ngày đều phải làm tình.”
Nhan Vũ hóa đá trong gió —— hắn nói ra! Hắn thật sự không hề thấy nhục nhã nói ra!
Nhan Vũ nhớ đến kỹ thuật tra tra của Cố Cảnh Luật, nhất thời có chút hối hận.