.
Xe bus bon bon chạy về hướng Bắc, chạy nhanh tới nơi có biển ở phía xa.
“Chú chim bay trước dẫn đường, cơn gió thổi về phía chúng ta…” Những tiếng ca từ trong xe thoát ra ngoài, vang vọng bốn phía.
Bên trong xe có ngồi, có đứng, toàn các thanh thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi xuân phơi phới đang chen chúc nhau. Mọi người hưng phấn hát nhạc thiếu nhi, tất nhiên là trước đó họ cũng đã hát mấy lần các ca khúc được yêu thích nhất rồi.
Đây là chuyến lữ hành đầu tiên của các cậu trai lớp mười trường trung học Vĩnh Cương. Mục đích của chuyến đi chính là Tân Hải cách đó hơn mấy ngàn km.
Giờ đang là mùa hạ, ven đường đầy những cây ngô đồng cao lớn, thỉnh thoảng trên tán cây còn vang khe khẽ những tiếng ve sầu.
Đan Giai Nguyệt rời tầm mắt từ cửa xe quay vào, giờ tầm mắt của cậu lại chuyển sang khuôn mặt của cậu trai đang ngủ ở dãy phía trước.
Mọi người đều ca hát, vui đùa ầm ĩ, nhưng Đan Giai Nguyệt lại đang nhìn Mục Thiên Nam.
Mục Thiên Nam ngả đầu lên kính xe, trông có vẻ như đang ngủ rất say thì phải. Cậu trai ấy tuấn mỹ, nhưng lại rất trầm lặng. Nhất là khi ánh mặt trời chiếu xuống, ngoài những đám đông đang ồn ào quanh mình ra, cậu ấy chính là một bức họa.
Có lẽ mỗi người đều sẽ hâm mộ một người khác phải không nào? Hoặc là nói, muốn giống như một người nào đó.
Đan Giai Nguyệt cảm thấy Mục Thiên Nam chính là người mà cậu muốn giống như thế. Nhưng Mục Thiên Nam là người lạnh lùng, không thích ồn ào, cho nên, tới tận bây giờ, Đan Giai Nguyệt vẫn chưa nói chuyện với Mục Thiên Nam lần nào.
Dục vọng muốn kết bạn với cậu ta trở nên thật mạnh mẽ, vì thế, Đan Giai Nguyệt quyết định: Trong chuyến đi lữ hành này nhất định phải kết bạn được với cậu ta.
Vừa lúc đó, Mục Thiên Nam mở mắt ra. Đôi ngươi cực kỳ sắc bén, hơn nữa trong đôi mắt ấy cũng chẳng có chút buồn ngủ mông lung nào, cậu ta quay đầu lại, lập tức trông thấy đôi mắt kinh ngạc, tránh né của Đan Giai Nguyệt.
Giật mình một cái, nhưng Đan Giai Nguyệt chỉ chớp chớp mắt để người nọ quan sát mình, chứ không hề lên tiếng.
Mục Thiên Nam chỉ chợp mắt một chút, nào ngờ lại cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình, thế nên cậu quay đầu lại tìm kiếm tầm mắt ấy.
Là người này. Mục Thiên Nam nghĩ, nhưng trong ấn tượng của cậu, người này cũng chỉ là ‘một kẻ dở hơi nhất trong ban, nói rất nhiều’ mà thôi, đến nỗi, cậu cũng chẳng nhớ tên của cậu ta là gì.
Nam sinh ở trước mặt cậu đeo kính, khuôn mặt tròn tròn, mắt trợn to nhìn cậu.
Trong quang cảnh ồn ào, hai người lại lẳng lặng nhìn nhau như thế. Tình huống đúng là có chút khôi hài.
Đồ ngốc! Trong lòng Mục Thiên Nam bỗng nảy ra một kết luận như vậy, cậu cong khóe môi lên, nghiêng đầu, tiếp tục dựa vào kính xe.
Cậu ta đang cười? Cười chế nhạo? Cười vui vẻ?… Cười mình sao? Tai sao vậy? Vừa phán đoán, Đan Giai Nguyệt vừa dằn xuống tiếng tim đập lộp bộp trong lòng.
Đấy là lần đầu tiên hai người họ đối diện với nhau.
Đan Giai Nguyệt đưa tay vỗ vỗ mặt, nở một nụ cười thật tươi. Đột nhiên, cậu đứng phắt dậy, hét to: “Các đồng chí, chúng ta cùng hát bài ‘Chú dê con cùng nhảy múa với chú gấu con’ đi…”
Xe bus vẫn chạy bon bon về hướng Bắc, tâm trạng hiện tại của họ cũng tốt như thời tiết bên ngoài kính xe.
Danh Sách Chương: