• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Chờ Đan Giai Nguyệt thu dọn xong, nằm chết dí ngay trên chiếc giường to đùng, xa hoa, đã là chín giờ rưỡi tối.

Nằm trên chăn ấm nệm êm, anh mở mắt ra nhìn chiếc đèn thủy tinh thật lớn trên đỉnh đầu mình.

Đây là một ngày đáng nhớ nhất trong đời – Đan Giai Nguyệt nghĩ thế. Ví dụ như, cái cảm giác khi anh ấy ngậm lấy ngón tay mình, vỗ nhẹ lên đầu mình, kể chuyện về mẹ của anh ấy, xắn tay áo lên giúp mình rửa đồ, nụ cười vui vẻ rất thật của anh ấy…

“Đến tháng chín, gió bắt đầu chuyến lữ trình của mình…” Tiếng chuông di động vang lên cắt ngang sự hồi tưởng

“Alo? Việt Phồn Tinh à?” Đan Giai Nguyệt bật người dậy, hỏi.

“Đúng rồi, là tôi, có nhớ tôi không?”

“…Nè, tôi vừa mới ăn no, không muốn nôn hết cả ra đâu nha! Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế chứ!”

“Hừ!” Người ở đầu dây bên kia bất mãn hừ một tiếng.

“Được rồi, được rồi, có việc gì cứ nói đi, chịu chưa?” Giờ Đan Giai Nguyệt đã hoàn toàn dùng từ ‘Ngây thơ’ để hình dung người trông rất tao nhã kia

“Anh ở đâu, chỗ ở hiện tại ấy?”

“Tôi ở… Nhà một người bạn…”

“Bạn? Mà anh chần chừ à?”

“Ờ! Phải rồi, anh là bác sĩ tâm lý nha!”

“Đúng rồi, hiện giờ tôi chính là bác sĩ tâm lý của vô số con sơn dương lạc đường trên ngã rẽ đồng tính luyến ái đó. Cho nên thế nào?”

“Ờ, tôi… tôi đang ở chỗ của người đó, tôi thích người ta…”

“…” Việt Phồn Tinh nghe thấy con mồi của mình đã nhảy tới hầm nhà người khác, dừng lại một chút, nhưng tất nhiên giọng nói của anh ta cũng không hề thay đổi, “Anh định phát động tấn công à?”

“…Đúng vậy!”

“Anh muốn tôi nghĩ kế!”

“Đúng luôn!”

“Nếu tôi nói tôi không nghĩ thì sao?”

“Hử?”

“Tôi nói không muốn, là vì tôi muốn theo đuổi anh nha!”

“Gì?” Đan Giai Nguyệt nhảy phốc lên.

“Sao thế? Có gì mà kinh ngạc quá vậy?”

“Ờ… Anh, ờ… Chờ một chút, tôi thấy hơi rối…” Đan Giai Nguyệt kinh ngạc tới lắp bắp, dù sao thì đối tượng tỏ tình với anh là một người vừa mới kết bạn, lại còn là một người cùng giới nữa chứ.

“Giật mình đến thế à? Đừng nói là anh luôn nghĩ, trên đoạn đường này, chỉ có anh thích người khác mà không có người khác thích anh nha?” Dường như người tỏ tình vẫn rất ung dung.

“Anh đang nói đùa phải không?” Đan Giai Nguyệt ngồi xuống bên mép giường, nghiêm túc, hỏi lại.

“Nói thật!” Đối phương trả lời không chút do dự.

“Tại sao?”

“Tại sao?” Việt Phồn Tinh lặp lại câu hỏi. Giờ anh ta đang đứng bên cạnh cánh cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn lên bầu trời, nhưng trong thành phố lại chẳng thể thấy được trăng sao. Chỉ có điếu thuốc kẹp giữa ngón tay là đang phát ra đốm lửa lập lòe. Anh ta nghiêng tai lắng nghe nhịp thở ở bên kia của đối phương, đáp: “Bởi vì, tôi thích tính cách của anh. Hơn nữa, tôi đã chán cảnh phiêu bạt rồi!”

“…” Bằng trái tim dịu dàng của mình, Đan Giai Nguyệt có thể nghe được đó là lời thật lòng của người nọ. Nhưng anh lại chẳng biết đáp lại đối phương thế nào, chẳng lẽ lại bảo là cám ơn? (Hay xin lỗi?)

“Được rồi, tôi sẽ không để anh khó xử! Đồng chí xử nam, anh hãy chuẩn bị tiếp chiêu đi!”

“Khụ! Anh… Đúng là đang làm khó tôi thật đấy!”

“Tạm dừng đề tài này ở đây đi! Giờ hãy nói chuyện anh thấy hứng thú, chẳng hạn như, làm thế nào để tấn công vào trái tim của đối phương!”

“…Không muốn nói có thể không nói, Việt Phồn Tinh!” Anh ta nói thích mình, vậy sao còn ép anh ta phải giúp mình chứ?

“Không đâu, giờ đang cạnh tranh công bằng mà. Được rồi, bắt đầu bài giảng nha…”

Đây đúng thật là một gã đàn ông hai mặt.

Việt Phồn Tinh vừa nói chuyện điện thoại, vừa mở đèn lên.

Anh ta ngồi trong căn phòng sáng ngời nhưng lạnh lẽo ấy giảng giải cho Đan Giai Nguyệt nghe.

Việt Phồn Tinh chấm trúng vô số người (cũng có thể cho là theo đuổi vô số người), bản thân lại là bác sĩ tâm lý, cho nên anh ta cũng lười phân tích mấy chuyện tình cảm của mình. Tuy nhiên, cũng không thể không thừa nhận anh ta là một chuyên gia.

Anh ta rất thông minh, anh ta không hề hỏi về người mà Đan Giai Nguyệt thích, thậm chí còn giúp anh theo đuổi tình địch trên danh nghĩa của mình.

“Tạo… ái muội?”

“Đúng vậy! Đó là cách thông thường. Để tôi nói cho anh nghe mấy cách dùng thử. Thứ nhất, là ngôn ngữ. Phải chú ý, vì tính ám chỉ rất quan trọng. Ví dụ như câu này, ‘Món này là tôi cố tình làm cho anh, anh ăn thử xem, cho dù có không ngon cũng phải bảo ngon nha’. Đấy là ám chỉ ở trong lòng anh, địa vị của đối phương rất quan trọng, đồng thời cũng dùng cách làm nũng này để tăng giá trị của anh trong lòng đối phương!”

“Hở? Làm nũng?” Thiếu chút nữa Đan Giai Nguyệt đã sặc nước miếng đến chết.

“Được rồi, đừng kinh ngạc, vì bản thân anh cũng rất thạo chuyện này rồi!”

“…Này này, đúng là hết chỗ nói rồi! Tôi là nam, anh ấy cũng vậy nha!”

“Anh muốn cho một người đồng giới thích anh, thì anh phải biểu lộ ra một ít nữ tính như dịu dàng và đáng yêu để hấp dẫn người ta chứ, hiểu chưa?”

“…Ờ …Ờ! Anh chờ tôi một chút, để tôi lấy bút ghi lại…”

Việt Phồn Tinh bật cười, cái gã đàn ông hai mươi sáu tuổi này lúc nào cũng có những hành vi đáng yêu như thiếu niên vậy, làm hại trái tim không biết vui vẻ là gì của anh ta lại nhảy lên.

Bên kia, Việt Phồn Tinh đang ở giữa thành phố, trong một nơi phồn hoa, trên tầng cao nhất của tòa nhà truyền thụ bí tịch. Còn Đan Giai Nguyệt bên này, ở một nơi hẻo lánh ngoài thành phố, đêm dài người vắng, múa bút thành văn.

“Đúng thật là học thức cao thâm nha!” Đan Giai Nguyệt nhìn cả một trang giấy đầy chữ, cảm khái.

“Đúng thế!”

“Nhưng mà…”

“Anh nói đi, nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy tình cảm thật lòng quan trọng hơn kỹ xảo rất nhiều!”

“…Anh nói rất đúng!” Đó là bởi vì anh có một trái tim tươi sống, cho nên mới nghĩ như vậy.

“Aizz, Việt Phồn Tinh, tôi muốn cám ơn anh! Nhưng mà… nhưng mà, anh đừng hao phí tâm tư trên người tôi, chúng ta làm bạn bè thôi, có được không?”

“Anh không thể ngăn được quyết định của tôi, còn tôi, lại chẳng thể ngăn được lòng mình!”

“…” Đan Giai Nguyệt thật không biết nên nói gì.

“Nè, tôi đã nói rồi, nên chấm dứt cái đề tài này đi! Chuyện đó, tự tôi sẽ lo liệu!”

“…” Anh vẫn không biết nên nói gì. Bản thân anh vốn cũng đang đuổi theo một người không có khả năng, cho nên, sao anh có thể thốt ra những câu để đối phương từ bỏ ý định được đây?

“Được rồi, không bàn chuyện này nữa nhé! À, gặp mặt đi, tới lúc đó anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết một ít thông tin về ‘anh ta’, để tôi bốc đúng thuốc giúp anh!” Chiêu này của Việt Phồn Tinh xem như là nhất cử lưỡng tiện: Một, gặp mặt Đan Giai Nguyệt, tạo cơ hội, tăng thiện cảm; Hai, tìm hiểu tình hình của tình địch, biết người biết ta.

“Không được!” Đây không phải là làm tổn thương tới anh ta sao? Anh không muốn.

“Vậy thế này đi, tôi muốn trông thấy anh sau khi khỏi bệnh, tôi sẽ không nhắc tới chuyện của người đó nữa!” Việt Phồn Tinh hiểu bản tính hiền lành của Đan Giai Nguyệt, cho nên lập tức điều chỉnh sách lược, “Tôi muốn gặp mặt anh thôi!”

“…Được!”

“Vậy, ngủ ngon nha!”

“Anh… Được rồi, ngủ ngon!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK