.
Mục Thiên Nam lái chiếc xe BMW màu bạc như xé tan cái lạnh đêm thu, chạy một mạch về phía thành nam, trước mười hai giờ anh phải tới nhà Mục Gia Hùng.
Mục Gia Hùng là chủ của cả gia tộc, giờ ông ta đang mặc áo ngủ tơ tằm, ngồi trên chiếc ghế salon bằng da thật rất dày.
Gia chủ chưa ngủ, cả ngôi nhà hoa lệ, quý phái theo phong cách Châu Âu đương nhiên là cũng đèn đuốc sáng trưng.
Mục Thiên Nam giao xe cho người giúp việc xong, lập tức đi vào đại sảnh.
Khi anh bước vào phòng khách, liền trông thấy Mục Gia Hùng đang ngồi đó hút thuốc, dáng vẻ trông như đã chờ đợi từ rất lâu.
Mục Gia Hùng hoàn toàn giống như những người giàu có khác, nhìn từ bên ngoài vào, đúng là tràn ngập mị lực của một nam nhân trung niên già dặn. Ngoài ra, còn có áp lực mười phần.
Thấy Mục Thiên Nam đã tới, Mục Gia Hùng đặt điếu thuốc thuốc xuống đồ gạt tàn, bảo: “Đến đây ngồi đi!”
Hào môn thế gia, lợi ích dây dưa, quan hệ phức tạp. Mục Thiên Nam ngồi xuống bên trái Mục Gia Hùng, gọi một tiếng: “Chú ba!”
“Ừm!” Mục Gia Hùng nhấc chân lên: “Thiên Nam à, cháu là huyết mạch duy nhất còn sót lại của anh hai, chú tin chắc là cháu cũng biết cả Mục gia này đều gửi gắm hết tất cả hy vọng vào cháu, thậm chí có thể nói, tương lai của cả gia tộc Mục thị đều đặt trên vai cháu cả!”
Vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mục Thiên Nam.
Mục Thiên Nam vẫn điềm tĩnh như trước, nhìn người chú của mình.
“Cho nên, về chuyện của Việt Phồn Tinh, đó là việc tư, mong cháu giải quyết cho tốt! Đừng để cậu ta tới làm hỏng danh dự Mục gia chúng ta, để người chết chẳng thể yên ổn, càng không thể để cậu ta làm tổn hại đến người thân của chúng ta. Chú hy vọng cháu hiểu được ý chú, chú tin là cháu có thể xử lý tốt việc này!”
Nghe tới đó, Mục Thiên Nam vẫn rất bình tĩnh, đáp: “Vâng!”
Chú ba của anh thấy cháu mình hiểu chuyện như vậy, đương nhiên là rất hài lòng, vì thế liền chuyển sang đề tài khác. Diễn xong vai trò một gia chủ để thể hiện uy tín của mình, ông ta bắt đầu tỏ thái độ quan tâm tới Mục Thiên Nam.
“Thiên Nam à, mai đã nghỉ xong lễ Quốc Khánh, cũng chính là ngày cháu chính thức vào gặp mặt nhân viên, nắm giữ Long Tường! Cháu đã chuẩn bị xong hết chưa? Có thấy khẩn trương không? Nhớ năm đó, chú ba đây…
Mục Thiên Nam và Mục Gia Hùng nói chuyện, tán gẫu qua lại hết khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Mục Gia Hùng nhìn thời gian, thấy cũng đã muộn, mới bảo: “Xử lý chuyện của Việt Phồn Tinh cho tốt, nhớ chú ý tới Mục Dã nhiều một chút! Giờ cũng đã khuya rồi, cháu ở lại đây ngủ đi!” Nói xong, lập tức đứng dậy đi nghỉ.
Mục Thiên Nam nhìn theo bóng lưng đang mất hút của Mục Gia Hùng.
Bấy giờ, anh mới nhíu mày. Anh ghét người ta khoa tay múa chân với mình, nhất là những chuyện có liên quan tới Việt Phồn Tinh. Tuy nhiên, chỉ mấy giây sau, cảm xúc của anh cũng đã khôi phục lại bình thường, hờ hững.
Vả lại, anh còn phải trụ vững giang sơn của mình.
Anh không đi ngủ ngay mà vòng sang phòng của Mục Dã.
Nếu nói Mục Gia Hùng giống như lang như báo, vậy thì đáng tiếc, ông ta đã chiều con trai mình – Mục Dã thành một chú dê con.
Trên đầu giường có một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh đèn là gương mặt đang ngủ của một thiếu niên.
“Mục Dã, anh biết em không ngủ!” Mục Thiên Nam nói chuyện với Mục Dã — người có khuôn mặt trông như thiên sứ.
Ngay sau đó, Mục Dã liền bật dậy. Đương nhiên cậu không thể nào chợp mắt được, cậu đang lo lắng hậu quả khi cha biết cậu đến G bar quậy phá.
“Anh Nam!” Thiếu niên ngồi dậy, mắt sưng hồng, giọng nói khàn khàn vang lên.
Từ trên người cậu, Mục Thiên Nam trông thấy bóng dáng mới vừa gặp lại đã phải chia ly của người nọ. Anh đứng yên đó, cúi đầu xem cậu nhóc mười tám tuổi, một cậu nhóc đã yêu một người đàn ông không nên yêu. Càng nhìn, anh càng thấy thủ đoạn trả thù của Việt Phồn Tinh thật ngu ngốc và một cuộc tình đồng tính với một tên khốn nạn lại càng chứng tỏ Mục Dã cũng ngu ngốc không kém.
Tuy nhiên, thứ ngu ngốc không ai bằng nhất có lẽ chính là ‘tình yêu’. Nó thường khiến con người ta làm tất cả, tự biến bản thân thành một kẻ dại khờ.
“Anh chỉ bảo là em uống say, những chuyện khác, anh không nói gì cả!” Nhưng nhất định Mục Gia Hùng đã biết hết, có lẽ còn rất nhiều chuyện khác nữa, nhưng Mục Thiên Nam cũng chưa dám khẳng định.
“Ừm… Chuyện này, xin lỗi! Em chỉ muốn tới gặp anh ta, nhưng lại bị ngăn cản. Trong lòng em rất buồn, rất giận, cho nên mới uống say, sau đó lại gây ra chuyện ngu xuẩn…” Nói xong, trông cậu như sắp khóc lên: “Anh Nam, em thật sự rất cảm ơn chuyện anh đã giúp em hôm nay, thật sự…” Quả nhiên Mục Dã lại khóc òa lên.
Thấy cậu tuyệt vọng, Mục Thiên Nam không hiểu, nhưng anh cũng sẽ không xem thường. Nếu chuyện này không có liên quan tới Việt Phồn Tinh, anh cũng chẳng thèm dính vào làm gì.
Mẹ, từ đó tới giờ, mẹ đều tự nhận là làm việc dứt khoát, tùy hứng, độc đoán. Nhưng, mẹ, làm thế nào để đo lường tình cảm của thế gian này đây? Khi đó, mẹ có nghĩ tới những hậu quả như hiện tại hay không?
Mục Thiên Nam xoa mày. Xem ra, kế tiếp, những chuyện mà anh cần phải làm còn rất nhiều.
Thấy mệt mỏi, anh nói với Mục Dã: “Anh không thể giúp em chuyện gì, em cũng biết đó, chuyện này không thể để lọt ra ngoài được. Thừa dịp còn chưa lún sâu vào, em nên suy nghĩ cho kỹ lại đi!”
“…Em hiểu rồi! Em sẽ cố gắng!” Mục Dã gật đầu, tin rằng với cậu, đây nhất định sẽ là một đêm không ngủ.
Mục Thiên Nam được người hầu dẫn tới phòng khách. Nhìn thời gian một chút, anh quyết định cứ mặc nguyên đồ mà ngủ.
Hai mươi sáu năm qua, trong đời của anh ngoài tám năm thơ ấu sống cùng mẹ và Việt Phồn Tinh, từ đó về sau không còn những chuỗi ngày hạnh phúc nữa. Học tập ở trường, học thêm ở nhà, thậm chí đến cả việc ra nước ngoài tu nghiệp, đến công ty làm một nhân viên thực tập. Tất cả, trong suốt mười tám năm.
Mục Thiên Nam rất mệt mỏi, cho nên vừa đặt lưng xuống giường, anh liền ngủ ngay.
Trước giờ anh không nằm mơ, nhưng hôm nay, giống như có kỳ tích, anh mơ thấy một giấc mộng:
Trời đột nhiên mưa to, mưa xong vòm trời xanh thẳm và dưới bãi cỏ xanh còn đẫm nước ấy bỗng nhiên nảy ra một vật nho nhỏ. Nó ngày càng lớn dần, tích tắc đã phát triển thành một cây nấm chọc trời. Cây nấm đó có màu trắng, đốm đỏ, cao vút trong mây, khiến Mục Thiên Nam nhìn mà hoảng hồn. Đột nhiên, lại có một giọng nói từ trên đỉnh nấm truyền tới: “Tôi tới đây, cậu nhớ phải đón được tôi nha —-”
Tiếng kêu và bóng dáng của người đó ngày một lớn dần. Người đó từ trên đỉnh cây nấm tuột xuống, rơi thẳng vào lòng Mục Thiên Nam.
Mục Thiên Nam đã đón được người nọ, bấy giờ, anh mới giật mình phát hiện người trong lòng mình lại là Đan Giai Nguyệt.
Và cái người vừa từ trên trời rơi xuống ấy đã nhân cơ hội hôn lên môi Mục Thiên Nam.
—- Sau đó.
—- Sau đó, Mục Thiên Nam đã thức dậy.
Anh tỉnh dậy, nhìn đồng hồ: 5h34′. Sau đó, anh nghiêng đầu cười giễu giấc mơ của mình.
Từ trên người mẹ anh, anh học được cách không tin vào tình yêu; từ trên người Việt Phồn Tinh, anh khinh bỉ tình yêu đồng tính; từ trên người những kẻ hám lợi sa đọa quanh anh, anh chán ghét những đêm tình thú như súc vật ấy.
Mất mấy giây để gạt đi hết những cảnh trong mơ, anh xuống giường, bắt đầu chỉnh chu lại quần áo.
Đến sáu giờ, anh gọi điện thoại cho Chu Uy An – bạn gái kiêm thư ký hiện giờ của anh, báo với cô đúng bảy giờ anh sẽ có mặt tại nhà cô, đón cô cùng tới công ty.
Ngày 08 tháng 10 năm 2010, Mục Thiên Nam chính thức tiếp nhận chức vụ tổng tài của công ty cổ phần hữu hạn khoa học kỹ thuật Long Tường.
Danh Sách Chương: