Chỉ một lát sau, xe đã chạy lên đại lộ nam Phúc Lý.
Giờ trời cũng đã khuya, lại nói tiếp, nam Phúc Lý cũng được xem như là nơi những người giàu có tụ tập, hai bên đường trồng cây ngô đồng nước Pháp và những ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt mang phong cách Châu Âu.
Lần này, ít nhất thì Mục Thiên Nam cũng đã biết được chỗ ở của Đan Giai Nguyệt.
Bước ra khỏi chiếc xe ấm áp, gió thu thổi qua lành lạnh làm hai người tỉnh táo lại hẳn.
Bề ngoài, Đan Giai Nguyệt không dám đứng gần Mục Thiên Nam quá, nhưng thực tế thì anh lại muốn bước tới gần hơn một chút. Được rồi, có đôi lúc con người thường hay rối rắm như thế đấy.
Anh thật muốn lợi dụng cái lý do ‘Trời quá muộn, đêm quá đen’ để giữ Mục Thiên Nam lại, anh thật sự rất muốn biết mấy năm nay Mục Thiên Nam sống như thế nào.
Bọn họ đứng đối diện với nhau như thế, đến khi anh định lên tiếng, lại bị một giọng nói vang lên chặt đứt: “Giai Nguyệt? Giai Nguyệt?”
Đan Giai Nguyệt xoay người qua, chưa cần nhìn đối phương, mới chỉ nghe tiếng thôi thì anh cũng đã có thể biết người nọ là ai: “Má Trương!”
Đan Giai Nguyệt chạy tới trước cửa nhà.
Mục Thiên Nam cũng đóng cửa xe lại, bước theo.
Dưới ánh đèn trước cửa nhà Đan Giai Nguyệt, Mục Thiên Nam trông thấy một bà cụ đang lo lắng nắm lấy tay Đan Giai Nguyệt, bảo: “Giai Nguyệt, cậu đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe máy, lại còn về muộn như vậy, cậu làm má lo quá đi mất…”
Đan Giai Nguyệt nắm lấy đôi tay già nua, ra chiều có lỗi, đáp: “Ui! Con đi… Đi gặp bạn, cho nên không có mang theo điện thoại! Mà phải rồi, má Trương, sao má lại ở đây? Không phải má bảo phải là về quê sao?” Bà cụ nghe được từ ‘bạn’ cho nên mới xoay qua nhìn Mục Thiên Nam một chút, sau đó lại nhìn Đan Giai Nguyệt, nói: “Ông chủ, bà chủ đều đi cả rồi, má Trương về thăm người nhà, nhưng lại bỏ cậu ở đây một mình, sao má có thể yên tâm được chứ? Cho nên đã vội vàng trở về…”
Mục Thiên Nam đứng đằng xa nhìn cảnh tượng cảm động này. Được rồi, ít nhiều gì thì anh cũng bị ảnh hưởng một chút. Trong cuộc sống của anh rất ít khi xảy ra những chuyện thế này, nhất là sau khi mẹ mất, anh trở về Mục gia nhận tổ quy tông thì đã không còn người chờ cửa đợi anh về nữa.
Năm đó, Mục Thiên Nam biết Đan Giai Nguyệt có một gia đình ấm áp, vui vẻ. Ba của cậu là một bác sĩ nhắc tới tên ai cũng biết, còn mẹ cậu là họa sĩ nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Hai người họ chăm lo gia đình, nuôi dạy con cái và Đan Giai Nguyệt là một người rất hạnh phúc.
Từ đó mà nói, Mục Thiên Nam không hẳn là một người có được hạnh phúc như vậy. Nhưng, giờ anh đã hai mươi sáu tuổi, đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không vì mấy chuyện này mà suy nghĩ cho mệt óc.
Anh chỉ đứng từ xa nhìn, vừa hâm mộ vừa tiếc nuối.
Cho đến khi nghe bà cụ ấy thốt ra câu ‘Ông chủ, bà chủ đều đi cả rồi’, anh mở to mắt, kinh hãi. Anh nhìn lại Đan Giai Nguyệt đang đứng đó nói chuyện thân thiết với bà cụ bằng đôi mắt kinh ngạc.
Cậu ấy… đang cười, một nụ cười ấm áp. Giống như chưa từng xảy ra những chuyện vui buồn theo năm tháng.
Hồi ức của anh bỗng trôi dạt về cái đêm cơn bão Lana kéo tới, trong căn phòng gỗ tối om, có một cậu trai vẻ mặt đơn thuần ngồi ở bên phải anh kể đủ thứ chuyện, nào là cha mẹ cậu ta, con chó nhỏ của cậu ta và cả đôi dép lê của cậu ta nữa.
“A, chết rồi, má Trương, nãy giờ lo nói chuyện với má mà quên mất cậu bạn rồi!” Đan Giai Nguyệt kêu lên một tiếng, rồi quay sang nhìn Mục Thiên Nam, cười cười, tỏ vẻ xin lỗi.
Mục Thiên Nam cảm thấy thứ tình cảm dịu dàng ẩn sâu trong lòng mình đã bị đánh trúng.
Anh thật rất muốn Đan Giai Nguyệt kể lại những chuyện đã xảy ra cho anh nghe. Nhưng tiếc là di động của anh lại vang lên.
Nhìn một già một trẻ đang nhìn mình bằng đôi mắt tò mò, anh bắt máy nhận của gọi của người chú.
Mục Gia Hùng muốn Mục Thiên Nam lái xe tới nhà ông ta trước mười hai giờ.
“Đan Giai Nguyệt…” Thật ra, Mục Thiên Nam muốn nói gì đó, nhưng bản thân anh cũng chẳng biết là mình đang muốn nói chuyện gì.
Đan Giai Nguyệt bước tới trước mặt anh, bảo: “Về nhanh đi, giờ khuya rồi, lái xe cẩn thận nha!” Ai cũng không nghe được sự tiếc nuối trong câu nói ấy. Nhưng Mục Thiên Nam lại trông thấy sự quan tâm chân thành trong đôi mắt cậu ta.
Mục Thiên Nam lấy cây bút máy trong túi áo ra, bảo: “Đưa tay ra cho tôi!”
“Hả?… Nhưng mà, làm gì?” Tuy nhiên, anh vẫn đưa tay ra.
Một giây sau, Mục Thiên Nam vươn bàn tay phải ra nắm chặt tay Đan Giai Nguyệt, tay trái bắt đầu viết. (Anh thuận tay trái)
Đan Giai Nguyệt cảm thấy mu bàn tay thật ấm, còn lòng bàn tay thì lại ngưa ngứa.
Mục Thiên Nam ghi lại số điện thoại mình cho Đan Giai Nguyệt xong, lập tức tạm biệt hai người.
Đan Giai Nguyệt cảm thấy tay mình đang nóng lên và trái tim anh, cũng đang đập điên cuồng.
Có một loại người, sẽ giống như Đan Giai Nguyệt, chỉ cần cho một chút ngon ngọt đã có thể vui cả ngày trời. Có lẽ, chỉ có người như thế, mới có thể trải qua năm tháng đổi dời mà vẫn giữ được một trái tim khờ dại như thế.
—- Tôi cũng hiểu tôi sẽ yêu đến chết, nhưng đó có phải là khờ dại hay không thì cũng còn phải bàn bạc lại. Tôi tin, tình yêu của tôi với anh được xây dựng trên điều kiện tiên quyết là không thương tổn tới anh.
—- Nhưng, có lẽ, tôi tốt với anh, liệu đến một ngày nào đó, anh sẽ thích tôi chăng?
—- Trong lòng tôi luôn có một suy nghĩ, chính là đến một ngày nào đấy, thế giới của tôi có thể nhập vào thế giới của anh.
Danh Sách Chương: