Ninh Tịch lấy hết can đảm ngồi xuống bên cạnh người đàn ông lạ mặt, bàn tay đưa đẩy khẽ chạm vào lồng ngực rắn chắc kia. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra rất chuyên nghiệp nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng lúng túng.
Người đàn ông chậm rãi đặt ly rượu vang xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo dưới vành mũ lưỡi trai hướng về phía cô.
Dưới không gian mập mờ của những ánh đèn led xanh đỏ không ngừng nhập nhoạng, hắn nhíu mày nhìn cô gái với thân hình nhỏ nhắn trong chiếc váy cắt xẻ khá táo bạo nhưng lại có chút quê mùa, mái tóc cột lên cao để lộ ra khuôn mặt khải ái, không có gì đặc biệt ngoại trừ đôi mắt kia, rất trong sáng.
Ninh Tịch lặp lại câu nói kia, cố ý nhấn mạnh từng chữ, bàn tay liền không yên vị di chuyển khắp nơi trong chớp mắt đã bị tóm gọn.
- Bao nhiêu?
Giọng nói trầm thấp vừa uy lực lại có chút ma mị mang hơi men nồng nặc phả vào tai khiến Ninh Tịch lạnh sống lưng.
Trong thâm tâm quả thực run sợ, không biết mình rốt cuộc tại sao lại chọn trúng người này nhưng không còn cách nào khác, hắn là người duy nhất không ngồi cùng phụ nữ trong quán bar này.
Cô bất chấp ra một cái giá cao ngất ngưởng nhưng hình như đối phương lại không hề quan tâm, hắn nhấc bổng cô lên, gấp gáp rẽ qua đám đông đang bay nhảy thác loạn, tiến về khu phòng nghỉ.
- A~ đau! - Ninh Tịch nhăn nhó sau khi bị hắn không thương tiếc thẳng tay ném xuống chiếc giường rộng lớn.
Hắn đem cả thân hình đồ sộ đè lên trên người cô, một tay dứt khoát xé bỏ lớp quần áo vướng víu bên ngoài, toàn bộ cơ thể xích loã của cô phơi bày trước mắt.
Ninh Tịch thất đảm như một chú mèo con thoi thóp nằm trên giường nệm trắng tinh, lúc này cô hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Đứng trước thân thể thiếu nữ đang tuổi dậy thì, hiếm có gã đàn ông nào kiềm chế nổi dục vọng. Đôi mắt sắc lạnh lúc này đã hằn lên từng tia máu, hắn không một màn dạo đầu, trực tiếp tách hai chân Ninh Tịch hung bạo tiến vào trong.
Cô cắn môi sắp bật máu, nhẫn nhịn cơn đau như thể bị xé toạc ra làm hai, nước mắt cứ thế rơi xuống gối lông vũ mềm mại.
Hôm nay chính là sinh nhật Ninh Tịch tròn mười tám, cũng là lần đầu tiên của cô.
Sở dĩ phải ép bản thân mình bước vào con đường cùng này là vì cô cần tiền, cần rất nhiều tiền.
Có thể người ta nghĩ cô dơ bẩn, rẻ mạt nhưng cô thật sự không còn sự lựa chọn nào khác. Sự trong sạch rốt cuộc cũng không thể đổi lấy tính mạng của mẹ cô được.
- A...anh có thể nhẹ một chút được không? Tôi thật sự... rất đau...
Ninh Tịch hạ giọng van lơn nhưng không hề biết rằng sự khẩn khoản của cô lúc này chỉ làm hắn thêm hứng thú, thân dưới không ngừng ra vào thô bạo, mặc kệ không gian bên trong cô quá ư chật hẹp.
Cô càng đau đớn, hắn càng thoả mãn.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai cơ thể không còn khoảng cách cuốn lấy nhau triền miên không dứt, giữa không gian tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên rỉ uỷ mị.
*** **** nóng bỏng mỗi lần ra vào là một lần cô chết đi sống lại, không ngờ cảm giác này lại kinh hoàng đến thế.
Ninh Tịch như chìm vào cơn ác mộng không hồi kết, thân thể rã rời không có chút sức lực mặc kệ cho người đàn ông trước mặt ra sức thao túng.
Hắn giống như mãnh thú bị bỏ đói ngàn năm gặp được chú thỏ non trắng muốt liền ngấu nghiến ăn sạch.
Dẫu vậy, hắn tuyệt nhiên không hề động chạm đến nơi khác trên người cô, hai tay chỉ giữ chặt lấy cơ thể nhỏ bé, ánh mắt đã mờ đi vì dục vọng cố gắng nhìn cho rõ dung mạo cô gái này, gương mặt non nớt nhưng quả thật rất mê người.
Hắn bất chợt gầm lên một tiếng, mang tất cả sinh lực phun trào bên trong cô, Ninh Tịch thậm chí còn cảm nhận được sự ấm áp đến ghê tởm đang không ngừng tuôn chảy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đem thân thể thả lỏng hết mực có thể, một giọt mồ hôi từ trên tóc người đàn ông khẽ rớt xuống gò má đỏ ửng của Ninh Tịch, cô quay mặt đi, vùi đầu vào chiếc gối đã ướt đẫm bởi nước mắt.
Tâm tư lúc này rối như tơ vò.
Ngược lại, người đàn ông kia rất điềm tĩnh, hắn chậm rãi mặc quần áo, ném một cái nhìn lạnh lùng cho Ninh Tịch, cảm xúc vẫn không thay đổi khi phát hiện vệt máu đỏ tươi trên ga giường, chính là vết tích mà Ninh Tịch vừa để lại.
Cuối cùng vẫn không nói lời nào, lẳng lặng ném một xấp tiền đỏ chói xuống bên cạnh cô rồi lãnh đạm rời đi.
———
Ninh Tịch cố lết từng bước chân mệt mỏi trở về bệnh viện K nơi mẹ cô đang nằm chờ xạ trị.
Giờ đã là giữa khuya, ánh điện trong các phòng đều đã tắt chỉ còn lại duy nhất một vệt sáng le lói hắt ra từ căn phòng của mẹ cô. Mẹ lúc nào cũng vậy, dù là rất khuya vẫn luôn đợi cô trở về rồi mới yên tâm đi ngủ.
Ninh Tịch khẽ đẩy cửa bước vào phòng, mẹ cô vẫn ngồi lặng thinh trên giường, vừa thấy cô liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, dường như giải toả hết mọi lo âu trong đầu.
- Mẹ vẫn còn thức sao? Không phải bác sĩ nói mẹ cần nghỉ ngơi dưỡng sức không được thức khuya sao?
- Mẹ ban nãy đã chợp mắt một lúc rồi, hôm nay phải tăng ca à? Vất vả cho con quá.
Ninh Tịch cười trừ, sắp xếp lại vài thứ trên bàn rồi nằm xuống bên cạnh mẹ, mẹ âu yếm vuốt mái tóc mượt mà của cô, dịu giọng:
- Con nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đến trường.
Có lẽ đây chính là giây phút yên bình nhất mà cô luôn mong chờ sau một ngày mệt mỏi, cô cuộn tròn trong lòng mẹ, cứ thế an tĩnh chìm vào giấc ngủ.