- Đừng ở đây giả nhân nghĩa nữa, mẹ con tôi không cần bất kì sự giúp đỡ nào của anh!
Giọng nói yếu ớt nhưng lại rất kiên định, ánh mắt người phụ nữ căm hận nhìn người đối diện.
- Em đừng như vậy nữa! - Người đàn ông trầm giọng, đôi mắt sâu hoắm u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nghẹn ngào nói tiếp - Em không nghĩ đến Tiểu Tịch sao?
- Anh không cần nói nữa, mời anh về cho. Những đồng tiền dơ bẩn của anh chúng tôi không dám nhận.
Nói xong, người phụ nữ kích động hất phăng đồ đạc trên bàn, xấp tiền giấy theo đó rơi vung vãi trên sàn nhà. Bà ấy chính là mẹ của Ninh Tịch, còn người đàn ông kia không ai khác, chính là người bố đã bỏ rơi hai mẹ con cô từ rất lâu để chạy theo cung phụng một người đàn bà khác.
Người đàn ông khoác trên người bộ vest sang trọng, toàn bộ những thứ trên người ông ấy đều rất xa xỉ, đắt tiền, đương nhiên, bởi vì vợ hiện tại của ông chính là phú bà giàu có nhất nhì thành phố này.
Ông chỉ đành bất lực cúi người gom lại đống tiền dưới mặt đất rồi chậm rãi rời đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt uất hận của người phụ nữ, một giọt nước mắt chảy dài trên gò má gầy guộc.
—————-
Hôm nay đến lịch đổi thời khoá biểu, Ninh Tịch rất sớm đã có mặt trên văn phòng. Cô dò tìm đến thời khoá biểu lớp mình rất lâu mới tìm thấy ở hàng trên cùng, lại thầm trách móc chiều cao khiêm tốn của mình, làm sao với được đây?
Ninh Tịch cố gắng nhảy lên hai ba lần nhưng vô dụng, cô quyết tâm không từ bỏ. Tâm lí con người là vậy, những thứ khó có được lại càng khiến người ta ham muốn có được!
Cô thử lại một lần nữa, lấy hết sức bình sinh nhảy một phát thật cao, cuối cùng cũng lấy được nhưng lại mất đà, ngã nhoài về phía sau, trong giây phút đã chuẩn bị tâm lí tiếp đất thì lại có cảm giác được nâng lên.
Một mùi hương thoang thoảng xộc vào cánh mũi, Ninh Tịch bừng tỉnh, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn vị cứu tinh của mình - một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng nhưng không góc chết, ngũ quan vô cùng hoàn hảo, đẹp đến mức hư cấu. Ninh Tịch đứng hình, nhất thời quên mất mình vẫn còn đang nằm trong vòng tay vững chãi của người ấy cho đến khi hắn chủ động đẩy cô ra.
- C...ảm ơn cậu! - Ninh Tịch cúi đầu lia lịa mà không biết người đang đối diện với mình là ai.
Người đàn ông kia đẩy gọng kính, không đáp lời mà quay người đi, Ninh Tịch cũng nhân lúc đó mà chuồn lẹ.
Trở về lớp liền dán thời khoá biểu lên góc bảng, cô bỗng dừng lại một chút vì nhận ra bên cạnh môn Toán xuất hiện một cái tên lạ lẫm mà lúc này bạn học trong lớp cũng lần lượt nhận ra.
- Môn Toán thay giáo viên mới sao?
- Trầm Phong là ai? Cái tên này chưa từng nghe qua.
- Tốt quá rồi! Thoát được Bạch lão sư ác ma rồi!
Lớp học yên ắng trong chốc mắt đã trở nên náo nhiệt, họ bắt đầu bàn tán xôn xao chỉ có Ninh Tịch vẫn lặng thinh, không hiểu sao trong người lại có cảm giác bồn chồn đến lạ.
- Lớp trưởng, tôi bùng tiết này nhé!
- Gia Thiên Vũ, cậu quay lại cho tôi!. Truyện Khoa Huyễn
Mặc kệ Ninh Tịch gào thét phía sau, Gia Thiên Vũ không mảy may quan tâm, còn khuyến mãi cho cô một nụ cười chọc tức.
Tên này quả thật hết thuốc chữa, chỉ vì hắn mà bao nhiêu lần Ninh Tịch bị chủ nhiệm phê bình, cái chức lớp trưởng này cô không biết là mình còn giữ nổi bao lâu nữa.
Sắp đến kì thi sát hạch mà hắn vẫn còn nhởn nhơ như vậy, nếu lần này không giúp hắn thoát khỏi hạng chót của lớp thì cô cũng xong đời.
Ninh Tịch thở dài ngồi vào bàn học, cô phải nghĩ ra kế sách gì để đối phó với Gia Thiên Vũ đây?
- Ninh Tịch, cậu nói xem thầy giáo mới của chúng ta trông sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có đẹp trai không?
- Mình không biết!
- Thẩm Nguyệt, không phải cậu vẫn luôn đứng hạng chót môn Toán sao? Thầy giáo đẹp trai cũng đâu thay đổi được gì?
- Nhưng nếu là một thầy giáo vô cùng đẹp trai thì có chết mình cũng yêu môn Toán biết nhường nào...
- Cậu thật là...
- Đến rồi!
Mọi ánh mắt đổ dồn về bóng dáng người đàn ông xuất hiện ngoài cửa, một thân hình cao lớn chậm rãi tiến vào.
Đẹp...người đàn ông ấy quả thực rất đẹp! Đẹp đến nỗi không gian ồn ào trong lớp học khi nãy đã trở nên im bặt, nam nữ đều dõi theo từng bước đi ung dung, cao ngạo. Khuôn mặt ưu tú, ngũ quan đều hoàn hảo, tướng mạo phi phàm. Chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn ôm lấy cơ ngực rắn chắc, không đóng hết khuy mà bỏ một chiếc đầu tiên, cùng với cà vạt tối màu nổi bật thắt hờ trên cổ, quần âu đen làm tôn lên đôi chân dài khiến nhiều người không tránh khỏi suy nghĩ tiếc nuối, tại sao lại là giáo viên thay vì người mẫu hay diễn viên điện ảnh?
Ninh Tịch á khẩu, bởi đó chính là người mà cô đã gặp trên văn phòng mà lúc ấy cô lại nghĩ hắn chỉ là một học sinh bình thường.
Nghĩ lại liền cảm thấy có chút mất mặt.
- Chào các bạn, tôi là Trầm Phong!