Mẹ của Ninh Tịch bàng hoàng đến mức lắp bắp, ánh mắt nhìn cô vừa trách móc vừa xót thương.
Ninh Tịch chỉ gật đầu, dọn dẹp vài thứ trên bàn.
- Không phải mẹ đã nói là không cần xạ trị nữa sao?
Ninh Tịch không phải không biết, mẹ cô luôn luôn từ chối điều trị bởi vì chi phí cho mỗi lần xạ trị quá cao, mẹ sợ cô không thể chi trả nổi.
- Mẹ à, bác sĩ đã nói phải xạ trị triệt căn thì bệnh của mẹ mới nhanh chóng hồi phục được. Mẹ yên tâm, chi phí con đã nộp đầy đủ rồi.
Mẹ cô từ thảng thốt chuyển sang kinh ngạc, bà cố gắng gượng dậy với cơ thể mệt mỏi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
- Con rốt cuộc làm sao lại có số tiền đó?
Ninh Tịch cố gắng không né tránh, nắm lấy tay mẹ trấn an - Con mượn được từ chỗ chủ cửa hàng nơi con làm thêm, bà ấy thực sự rất tốt bụng.
Mẹ cô như trút được nỗi lo lắng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm ôm lấy cô - Mẹ xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng của con.
- Mẹ, con chưa bao giờ xem mẹ là gánh nặng, chỉ cần mẹ mau khoẻ lại, chúng ta cùng về nhà.
Ninh Tịch nhìn nụ cười hiền hậu của mẹ trong lòng lại dấy lên một cảm giác tội lỗi, đúng, là cô đã nói dối mẹ về số tiền ấy. Làm sao có thể cho mẹ cô biết sự thật rằng cô có được số tiền lớn như vậy là nhờ vào việc bán thân đây?
Trong đầu cô vốn dĩ đã tưởng tượng ra cảnh mẹ sẽ sốc như thế nào khi biết được cô đã lừa dối bà ấy.
Nhưng, cô đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.
—————-
Vì từ trường học về bệnh viện đường đi khá xa nên để hạn chế thời gian đi lại, buổi trưa Ninh Tịch sẽ ở lại trường để kịp giờ học buổi chiều.
Sau buổi học khi mọi người đã về hết, cô liền quét dọn lớp học một chút rồi sau đó sẽ dùng bữa trưa.
Lúc đi ngang qua phòng nghỉ của giáo viên lại vô tình nghe được giọng nói quen thuộc, không biết thế lực nào cho cô can đảm bước đến cạnh cửa sổ nghe lén.
- Cô tới đây làm gì?
- Em tất nhiên là vì nhớ anh mới đến.
- Đừng chạm vào tôi!
Trầm Phong lùi lại một bước né tránh cái ôm của Dư Sở Hạ, nếu mọi người thắc mắc cô gái xinh đẹp, kiêu sa này là ai thì cô ấy chính là một trong những "cái đuôi" đeo bám lấy Trầm Phong giống như âm hồn bất tán không tan, dù bất cứ trong hoàn cảnh, không gian nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện mà không hề báo trước.
Bao nhiêu năm qua, Dư Sở Hạ luôn sống chết theo đuổi Trầm Phong mặc dù những gì cô nhận lại vẫn chỉ là sự lạnh lùng, vô tâm của đối phương.
- Trầm Phong, anh vẫn còn dị ứng với em sao?
Dư Sở Hạ vừa đưa tay ra đã vội rụt lại, suýt chút nữa đã quên mất chứng bệnh lạ của Trầm Phong. Hắn chỉ cần chạm vào người khác cơ thể tức khắc nổi những nốt mẩn đỏ giống như bị dị ứng.
Tuy nhiên, dù có hay không hắn cũng không hề muốn chạm vào Dư Sở Hạ. Ít nhất thì bản thân cũng mắc bệnh sạch sẽ.
- Cô về đi, đây là môi trường làm việc, không phải một nơi cô có thể tự do ra vào.
- Không sao, không chạm vào anh cũng được, em nhìn anh một lát rồi sẽ rời đi.
- Tuỳ cô!
Trầm Phong chưa bao giờ để mắt đến bất kì hành động nào của người này, hắn ung dung ngồi xuống ghế nghiên cứu bài dạy mới.
Đúng lúc này, bóng dáng thầy hiệu trưởng xuất hiện phía cuối hành lang doạ cho Ninh Tịch sợ bạt vía, nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô đành cuống cuồng đẩy cửa bước vào trong trước sự sững sờ của hai người bên trong.
Mọi việc sẽ không có gì đáng nói nếu như đây không phải là khu vực cấm dành cho học sinh.
- Thầy Trầm, vẫn còn ở đây sao?
- Buổi chiều có lịch dạy nên tôi ở lại.
- Vị này là?
- Tôi là Dư Sở Hạ, bạn gái của thầy Trầm, rất hân hạnh!
Thầy hiệu trưởng gật gù như ngầm hiểu ra gì đó -Vậy tôi không làm phiền nữa, hai người cứ tự nhiên!
Nói xong liền sập cửa rời đi mà lúc này Ninh Tịch trốn dưới gầm bàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Ra ngoài đi!
Nói ai vậy? Nói cô sao?
Ninh Tịch lật đật chui ra, đụng trúng ngăn bàn liền ôm đầu nhăn nhó, Dư Sở Hạ nhìn cô giống như một con kỳ đà cản mũi mà cô cũng nhận thấy điều đó là đúng, tự nhiên lại chui đầu vào một tình huống khó xử, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
- Còn không mau rời khỏi đây?
Dư Sở Hạ giẫm chân một cái nũng nịu, song cũng ngoan ngoãn rời đi.
Còn Ninh Tịch cũng không hề có ý muốn ở lại.
- Không nói em! Ninh Tịch! Quay lại đây!
- Thầy... gọi em sao?
Cô có chút ngạc nhiên song cũng không từ chối yêu cầu của hắn.
Trầm Phong nhấc bỏ chiếc kính cẩn thận đặt xuống bàn, đôi tay khéo léo mở cúc tay áo rồi xắn qua cổ tay. Đoạn, hắn chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy thành kiến.
- Vỏ bọc quả thực rất hoàn hảo!
Ninh Tịch ngây người lại không hiểu rốt cuộc câu nói ấy mang ý tứ gì, bản thân lại cảm thấy con người này rất kì lạ.
- Em... không hiểu. Thầy Trầm nói vậy là có ý gì?
Khoé miệng hắn cong lên thành hình bán nguyệt, nở một nụ cười khinh bỉ. Dường như không có hứng thú tiếp tục câu chuyện này nữa, hắn đứng dậy lướt qua Ninh Tịch, một luồng hơi lạnh xẹt qua cơ thể cô.
Rốt cuộc thầy Trầm muốn nói gì? Con người này thật thích tỏ ra bí ẩn.