Edit: Mỳ.
- Bảng xếp hạng công trạng.
Ở Tiên giới, cứ mỗi một trăm năm sẽ tổ chức tụ họp tổng kết thành tích. Những vị tiên nhân từ mọi tầng lớp đều đang tập trung tại đại sảnh cung điện, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của Thiên Đế và Thiên Hậu. Bởi vì đã lâu không gặp lại nhau, ai ai cũng khách sáo hàn thuyên nghị luận sôi nổi, đây là chuyện hiếm gặp trong cả trăm năm qua. Cảnh tượng náo nhiệt đã khiến cho tiểu tiên vừa được thăng chức không khỏi ngỡ ngàng mà nhìn ngắm xung quanh.
Không bao lâu sau, ở giữa không trung loé lên luồng ánh sáng rực rỡ. Kế đến là một cỗ xe ngựa vàng lộng lẫy do hai con ngựa tiên đang từng bước nhịp nhàng bước ra. Cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng đại sảnh.
Hai vị tiên khoác lên mình bộ quần áo lộng lẫy dìu nhau bước ra khỏi xe ngựa một cách điềm tĩnh và tao nhã. Hai người họ bước đi dưới ánh mắt chăm chú của các vị tiên đang dàn thẳng hai bên, đi thẳng về hướng trung tâm, nơi đặt hai chiếc ghế ở giữa chính điện, sau đó ngồi xuống. Các vị thần tiên tự động xếp thành hàng chỉnh tề, cúi đầu cung kính: “Thiên Đế, Thiên Hậu vạn phúc!”
“Chúng khanh cũng thế!”
Sau khi chúng tiên vừa hành lễ xong, Thái Bạch Kim Tinh(1) bước lên phía trước theo lệnh của Ngọc Hoàng(2). Ông ta hơi cúi đầu hành lễ, sau đó xoay người đối mặt với các vị tiên đứng sau và cung kính hành lễ, rồi y mới ngẩng đầu lên nói:
“Hôm nay là buổi tổng kết trăm năm mới có một lần của Tiên giới chúng ta. Lần này cũng là do ta đảm nhiệm tổ chức. Ta rất biết ơn các vị tiên đã dành chút thời gian chạy tới giữa lịch trình bộn bề này. Bây giờ…..”
“Xoảng……”
Thái Bạch Kim Tinh còn chưa kịp dứt lời đã bị tiếng động bên ngoài đại điện cắt ngang. Chúng thần cũng tò mò nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy ngoài cổng hiện ra một luồng ánh sáng màu đỏ, tựa như là một con hạc tiên đang liên tục vỗ cánh.
“Thái Bạch, ngươi mau đi xem thử xem tại sao bên ngoài lại có tiếng động lớn vậy!” Thiên Đế ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh ra ngoài kiểm tra.
“Các vị, thật xin lỗi. Ta đến muộn, thật sự xin lỗi!”
Đột nhiên có một vị tiên già, mái tóc trắng kết hợp cùng với khuôn mặt trẻ thơ. Người này khoác lên mình bộ đồ màu đỏ chói, xuất hiện ra từ trong luồng sáng kia. Bước từng bước vững vàng đi vào bên trong đại điện, đồng thời liên tục áy náy cúi chào tất cả mọi người để bày tỏ sự xin lỗi.
“Nguyệt Lão!” Thái Bạch Kim Tinh bối rối nhìn vị tiên mặc áo đỏ đang đi về phía mình: “Phải chăng hôm nay Thần Quân gặp phải chuyện gì bất ngờ nên đến trễ à?”
“Thật ngại quá, hôm nay con tiên hạc mà ta thường hay cưỡi tự dưng giở chứng nên ta xuất phát hơi trễ!”
Vừa dứt câu, Nguyệt Lão đã cúi người vái chào Thái Bạch Kim Tinh. Ngay sau đó, ông ấy vội vã đi đến trước mặt Thiên Đế và Thiên Hậu, cúi đầu thật sâu để tạ lỗi.
“Thần Quân, lần sau phải nhớ là đến đúng giờ đấy!” Thiên Đế tiện miệng nhắc nhở Nguyệt Lão. Kế đến, ông vẫy tay với Thái Bạch Kim Tinh: “Thái Bạch, tiếp tục đại hội!”
“Vậy giờ các vị tiên nhân cũng đã đến đông đủ cả rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu buổi tụ họp tổng kết thành tích! Trước hết, xin các vị hãy xem qua bảng xếp hạng thành tích đã nhé!”
Thái Bạch Kim Tinh vừa nói xong, ông ta vươn tay vào giữa không trung trước mặt các chúng tiên rồi vung một cái. Trong quả cầu ma thuật, một màn hình vuông từ từ hiện to ra. Nó hiển thị rõ ràng hiệu suất và thứ hạng của từng người trong đây.
“Như các vị đã thấy, người đứng đầu về hiệu suất cũng như mang lại khá là nhiều lợi ích cho nhân gian chính là Thần Tài đáng kính và yêu quý của chúng ta. Tiếp theo là…..”
“Tại sao không thấy ta đâu?” Nguyệt Lão lớn tiếng, lo lắng hỏi.
“Thần Quân, ngài đừng nóng lòng!” Thái Bạch Kim Tinh cẩn thận kéo Nguyệt Lão sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nói ra thì sợ Thần Quân mất hứng nhưng thành tích của Thần Quân mấy năm gần đây tụt xuống dữ lắm. E là năm nay, có thể ngài đứng cuối không chừng…..”
“Cái gì cơ? Gì mà, e là ta sẽ đứng chót….” Khuôn mặt đang rạng rỡ của Nguyệt Lão đột nhiên trở nên u ám ngay trong nháy mắt.
“Trời ạ, ngài đừng buồn! Chuyện này đâu thể nào trách ngài được đâu. Bây giờ thời thế thay đổi, những người nghiêm túc trong chuyện tình cảm cũng không còn nhiều. Do đó cũng còn ai trân trọng sợi dây tơ hồng của ngài nữa!” Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu bất lực khi nói về vấn đề này.
“Thái Bạch, chỉ có ngài hiểu ta thôi! Nhưng dù ta có cố giải thích đến cách mấy, lúc Thiên Đế và Thiên Hậu hỏi, ta cũng không biết phải nói như thế nào….”
Hai người họ cứ cho rằng sẽ chẳng ai nghe thấy lời thì thầm của mình, nào ngờ Thiên Đế đã sớm nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện.
“Thành tích của chúng khanh ta đều ghi nhận cả. Đúng thật, Thần Tài rất đáng khen! Trong trăm năm qua, có thể thấy được, Thần Tài đã mang đến cho nhân gian vô vàn lợi ích nhờ thái độ tích cực và trách nhiệm của mình. Ngươi là một người thực hiện rất tốt nghĩa vụ của bản thân. Ngược lại.” Thiên Đế uy nghiêm nhìn về phía chúng tiên: “Nguyệt Lão, thành tích này của ngươi khá là tệ đấy. Lúc nào cũng xếp dưới chót. Cứ tiếp tục như vậy, trật tự của nhân gian sẽ trở nên hỗn loạn và mất cân bằng!”
“Thật sự xin lỗi, thần sẽ nghĩ thêm biện pháp để giải quyết vấn đề này ạ!” Nguyệt Lão đành phải cúi đầu, xin lỗi Thiên Đế.
“Ta thấy, chỉ số hạnh phúc của Nguyệt Lão thấp không phải hoàn toàn là trách nhiệm của ngài ấy. Ta đã xem qua tình hình hiện tại dưới trần gian, ngày càng có nhiều người không muốn yêu hay kết hôn. Do đó nên sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão cũng không còn tác dụng nữa. Chúng ta, với tư cách làm thần tiên, tất cả là để đem đến phúc lành cho nhân loại. Nhưng dù sao cũng phải phụ thuộc vào phàm nhân, suy nghĩ của riêng họ để quyết định kết quả!” Thiên Hậu(3) nghiêm túc nói.
“Thiên Hậu thánh minh!” Nguyệt Lão cảm động, hướng về phía Thiên Hậu mà cúi đầu.
“Các vị ở đây ai cũng thấy được rằng Thần Tài có thành tích cao nhất trong bảng xếp hạng lợi ích. Cũng vì thế mà chúng ta cũng có thể thấy được tiền bạc và tình yêu đã trở thành hai thái cực cách nhau khá xa nhau. Đây đồng nghĩa với việc, ngày càng có nhiều người trên thế giới lựa chọn từ bỏ tình yêu, thay vào đó là lựa chọn sự nghiệp. Từ đó, chúng ta cũng nhận ra được sự mất cân bằng trong nhân gian. Cứ tiếp tục như vậy, e là trật tự trời đất sẽ trở nên rối rắm hơn!” Thiên Hậu tiếp tục lên tiếng.
“Thiên Hậu nói không sai! Con người không thể chỉ chú tâm tới mỗi sự nghiệp, cũng không thể chú tâm đến mỗi tình yêu không được!” Thiên Đế đồng ý.
“Một khi trật tự của nhân gian trở nên mất cân bằng, ắt sẽ có nhiều cuộc khủng hoảng nổ ra. Những chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển cũng như tiến bộ của loài người. Nếu con người không có tình cảm và tình yêu, thế giới sẽ hướng đến lợi ích nhiều hơn, cũng vì thế mà con người sẽ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, rồi dần dà sẽ mất đi nhân tính! Một khi con người không còn tình cảm, đó sẽ là khởi đầu cho sự diệt vong của cả nhân loại!” Sau khi Thiên Hậu nói ra được những lời này, vẻ mặt của bà càng thêm phần lo lắng.
“Đối với vấn đề này, có vị tiên nhân nào nghĩ ra được biện pháp giải quyết không?” Vẻ mặt Thiên Đế trở nên nghiêm túc nhìn chư thần.
Thiên Đế vừa dứt câu, cả đại điện lâm vào bầu không khí trầm mặc. Tất cả chư thần bối rối nhìn nhau, không dám lên tiếng. May thay, sau một hồi lặng im, cuối cùng cũng có một vị tiên tôn kính lên tiếng.
“Thần có một đề nghị, đầu tiên chúng ta sẽ để Nguyệt Lão hạ phàm để điều tra. Nhờ ngài ấy tìm hiểu lý do vì sao mà loài người lại không muốn yêu và kết hôn. Sau đó, đưa ra biện pháp để giải quyết vấn đề đó!” Thái Thượng Lão Quân(4) chủ động tiến lên phát biểu.
“Những đề xuất của Thái Thượng Lão Quân nghe cũng có lý. Nhưng ta thì nghĩ rằng, hiệu suất của Thần Tài và Nguyệt Lão đã dần trở thành hai thái cực hoàn toàn cách xa nhau rồi. Tốt hơn hết là Thần Tài sẽ cùng hạ phàm với Nguyệt Lão để tìm tòi, thị sát. Đồng thời, cả hai cũng đều có thể hỗ trợ lẫn nhau. Với bảng thành tích cao này của Thần Tài, nhất định có thể cho Nguyệt Lão thêm nhiều lời khuyên và giúp đỡ hơn!” Thiên Hậu nói.
“Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi. Thần Tài sẽ xuống trần gian cùng với Nguyệt Lão để kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, cả hai sẽ cùng quay lại Tiên Giới để bàn bạc về đối sách!” Thiên Đế trịnh trọng ban hành mệnh lệnh.
“Chúng thần xin tuân theo ý chỉ của Thiên Đế!” Cả Thần Tài và Nguyệt Lão đồng thanh lên tiếng.
Chú thích:
- Thái Bạch Kim Tinh: là một vị thần tiên trong thần thoại Trung Quốc và cũng xuất hiện trong thần thoại Việt Nam. Thái Bạch Kim Tinh là người ôn hòa nhưng có sức mạnh cứng rắn, tượng trưng cho mệnh kim. Vị thần này theo truyền thuyết có họ Lý, hình dáng là một ông già râu bạc áo trắng, vốn là Tinh chủ của Sao Kim (Kim Tinh), ngôi sao sáng nhất vào chập tối và buổi sáng, vì thế gọi là Lý Thái Bạch. Trong văn hóa phương Tây, thần Vệ nữ là biểu tượng của Sao Kim (Venus). Chính vì thấy Sao Kim xuất hiện đầu tiên của buổi đêm và ban ngày, nên Thái Bạch Kim Tinh được cho là sứ giả của Thiên đình, và gọi là Lý Trường Canh. Trong phim Tây du ký, Thái Bạch Kim Tinh là sứ giả được Ngọc Hoàng Thượng đế phái xuống gặp Tề Thiên Đại Thánh ở Hoa Quả Sơn để mời lên Thiên đình và sau này là thuyết phục Tề Thiên nguôi giận. Ông được thể hiện như một ông già hiền lành và bị lũ khỉ trêu chọc, quấy phá.
- Ngọc Hoàng: vị vua tối cao của bầu trời, là chủ của vạn vật trong quan niệm tín ngưỡng của Đạo giáo tại Trung Quốc, Việt Nam và Triều Tiên.
- Thiên Hậu: Bà được xem như vị thần bảo trợ của ngư phủ và người đi biển, được tôn kính đặc biệt cả trong Phật giáo và Đạo giáo ở các quốc gia Đông Á, và nhất là tại Đài Loan. Ngày tưởng niệm bà là ngày 23 tháng 3 âm lịch hằng năm.
- Thái Thượng Lão Quân: là tôn hiệu một vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc, là một trong Tam Thanh. Thông thường Thái Thượng Lão Quân được đồng nhất với Lão Tử, tuy nhiên trong Đạo giáo thì Lão Tử chỉ là một hoá thân giáng trần của Thái Thượng Lão Quân.