Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mỳ

3. Gặp lại Lộ Thanh Thanh.

Ba ngày liên tiếp đi làm muộn, Lộ Thanh Thanh đã bị công ty sa thải với lý do là, cố ý đi làm muộn. Mặc dù Lộ Thanh Thanh biết rất rõ, đây chỉ là cái cớ để công ty sa thải người một cách hợp lý thôi. Thế nhưng lý do đi làm muộn này, quả thật đã làm cho Lộ Thanh Thanh không còn cách nào để bào chữa cho bản thân. Nếu chỉ là đến muộn một hai lần, công ty cũng không trách. Ấy vậy mà chỉ tính riêng tháng này thôi, Lộ Thanh Thanh đã đi muộn tận năm lần. Sau khi nhận được tin sa thải và khoảng tiền công trong tháng từ công ty, cô đành lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Đây là công việc thứ ba kể từ sau khi Lộ Thanh Thanh tốt nghiệp đại học, chỉ vỏn vẹn có 5 tháng rồi cứ như vậy mà kết thúc một cách vội vàng. Điều này đã khiến cho cô lo lắng và thất vọng tràn trề, dù sao trong ngân hàng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa. Lộ Thanh Thanh một mình làm việc ở thành phố A, mỗi ngày đều phải lo toan gánh vác đủ thứ tiền. Tất cả những thứ này càng khiến cho cô thêm phần phiền não.

Sau khi rời khỏi công ty, Lộ Thanh Thanh trở lại căn hộ mình thuê rồi ngủ thiếp đi. Có lẽ vì làm việc quá sức, Lộ Thanh Thanh ngủ một giấc thật sâu. Mãi cho đến tối, cô mới ngồi dậy đi tắm rửa. Lộ Thanh Thanh suy nghĩ kĩ lại, quyết định ra đường kiếm gì đó để ăn.

Khi ra đến đầu đường, Lộ Thanh Thanh đến một  quán ăn ven đường để mua một bịch bánh rán. Không lâu sau, cô lại bị mùi hương của quán thịt nướng cách đó không xa quyến rũ. Cô cân nhắc chọn một xâu thịt nướng đưa cho chủ tiệm. Nhìn thấy cô thất thần, chủ quán giục cô lấy thêm một chai bia đã được ướp lạnh trong tủ ra mà uống. Lấy đồ uống xong xuôi, cô tìm đại một chỗ ngồi xổm xuống, kiên nhẫn chờ đợi xiên thịt chín.

Lộ Thanh Thanh vừa ngồi xuống, cảm xúc mất mát khiến cho hai bên mắt cô rưng rưng. Giờ đây, trong đầu cô ngập tràn bối rối, u sầu và phiền muộn. Lộ Thanh Thanh vừa gặm miếng bánh rán trong tay, vừa dùng tay còn lại cầm khăn giấy mà lau nước mắt. Trong khoảnh khắc tủi thân ấy, cô lại chẳng biết phải tâm sự với ai. Cô cẩn thận nhớ lại những người có thể cùng ra đây nghe cô tâm sự, song cô lại thấy chẳng có ai phù hợp cả. Ngay vào lúc Lộ Thanh Thanh suýt bỏ cuộc, cô chợt nhớ đến anh chàng đẹp trai mà mình đã tình cờ gặp phải trên phố vài ngày trước…..Nguyệt Lão!

Vì vậy Lộ Thanh Thanh lo lắng bấm số điện thoại mà Nguyệt Lão để lại cho cô. Thật ra thì ban đầu, cô cũng không dám ôm hy vọng gì nhiều. Tuy nhiên, sau khi bắt máy, đầu dây bên kia đã không chút do dự mà đồng ý ngay, điều đó khiến cho Lộ Thanh Thanh cảm thấy vui mừng vô cùng. Cô thầm nghĩ, cuối cùng cũng có người chịu nghe mình kể khổ rồi. 

Chừng mười phút sau, Nguyệt Lão đã lật đật chạy tới chỗ Lộ Thanh Thanh. Lúc này, thịt nướng của cô cũng vừa chín tới. Lộ Thanh Thanh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Nguyệt Lão.

“Anh đẹp trai, cảm ơn vì đã đến đây vì tôi!” Lộ Thanh Thanh ngượng ngùng chào hỏi Nguyệt Lão.

“Đúng vậy, tôi còn nợ cô một điều ước mà!” Nguyệt Lão mỉm cười ngồi xuống đối diện với Lộ Thanh Thanh.

“À đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh!” Lộ Thanh Thanh nghi ngờ nhìn Nguyệt Lão.

“……..À…….Cứ gọi tôi là Sài Nguyệt là được rồi!” 

“Được, cái tên này nghe thú vị thật đấy!”

……

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lộ Thanh Thanh không ngừng kể cho Nguyệt Lão nghe những muộn phiền trong lòng. Hắn chỉ kiên nhẫn lắng nghe mà không nói gì thêm, hy vọng từ lời nói của Lộ Thanh Thanh mà tìm được điều gì đó để giúp cô đạt được mục tiêu nhất định.

Mãi cho đến khi Lộ Thanh Thanh trút hết mọi muộn phiền trong lòng xong hết, Nguyệt Lão mới chậm rãi nói: “Cuộc đời này ngắn lắm, cô đừng quá lo lắng. Nếu không có việc này, cô cũng có thể tìm thử công việc khác mà! Cô xem, cô còn trẻ trung thế, sao không thử tìm một ai đó để hẹn hò đi?”

“Tôi không có đối tượng, nếu như tôi mà có đối tượng thì cần gì hẹn anh ra đây để ăn thịt nướng chứ!” Lộ Thanh Thanh bĩu môi, tiếp tục ăn xiên nướng trong tay.

“Hay là tôi giúp cô thực hiện nguyện vọng thoát ế nhé? Giúp cô tìm được một nửa phù hợp ấy?” Trên môi Nguyệt Lão hiện lên một nụ cười đắc ý.

“NO! Không! Từ chối! Tôi không muốn yêu hay kết hôn gì đâu. Tôi chỉ muốn làm giàu thôi. Nếu như anh có thể thực hiện mong muốn, tôi sẽ nhờ anh giúp cho tôi mau giàu. Tôi muốn giàu!”

Nghe Lộ Thanh Thanh nói xong, trong lòng Nguyệt Lão không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Thầm nghĩ, xem ra con người thật sự không muốn hẹn hò nữa.

“Tại sao không yêu hay kết hôn chứ? Cô còn trẻ như vậy, tuổi trẻ vui biết bao. Tình yêu cũng rất đẹp, có thể cho con người ta hạnh phúc còn gì!” Nguyệt Lão bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng.

“Tình yêu rất đẹp nhưng với tôi thì làm giàu vẫn hơn! Tôi độc thân nhưng tôi lại không muốn hẹn hò hay kết hôn! Tình yêu thì có thể tin tưởng đó nhưng con người thì không!” Lộ Thanh Thanh nhấp tiếp một ngụm bia: “Xã hội bây giờ làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực nữa chứ? Đại đa số mọi người đều chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân mà chẳng đoái hoài gì đến sự chân thành cả. Thời buổi bây giờ, nào là phải mua được nhà, có được xe. Sống thôi cũng đã không dễ dàng gì rồi, còn tâm trạng nào mà để hẹn hò chứ!”

“Thật vậy sao?” Nguyệt Lão kinh ngạc nhìn Lộ Thanh Thanh chăm chú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK