Edit: Mỳ.
10. Câu cá lớn
Sau khi Nguyệt Lão và Thần Tài bắt được tà tinh, hai vị thần đã thẩm vấn nó. Kết quả cho thấy họ chỉ bắt được một tên lâu la nhỏ bé không đáng kể. Tổng hợp tất cả các sự kiện đã xảy ra, có thể rút ra kết luận rằng rất có thể còn một kẻ lớn ẩn mình rất kỹ chưa xuất hiện.
Vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng có kết quả, nhưng kết quả hiện tại khiến Nguyệt Lão cảm thấy thực sự đau đầu. Sau khi bàn bạc với Thần Tài, hắn quyết định để Thần Tài mang tà tinh nhỏ về tiên giới bẩm báo Thiên Hậu và Thiên Đế, còn Nguyệt Lão tiếp tục tìm cách truy tìm tà tinh.
Tuy nhiên, diễn biến tiếp theo của sự việc không mấy thuận lợi. Nguyệt Lão phát hiện ra rằng sau khi họ bắt được một con tà tinh, thành phố A đột nhiên trở nên yên bình trong một khoảng thời gian. Thậm chí, tần suất xảy ra các vụ phạm pháp cũng giảm xuống. Có lẽ việc thành phố A có thần tiên xuất hiện thay trời hành đạo, chấn chỉnh trật tự xã hội loài người đã lan truyền trong đám tà tinh, khiến chúng trở nên thận trọng hơn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay khi Nguyệt Lão đang bế tắc, Lộ Thanh Thanh đã kịp thời mang đến cho hắn một số thông tin hữu ích.
Lộ Thanh Thanh nói với Nguyệt Lão rằng cô phát hiện gần đây hành vi của Tiêu Nhiên ngày càng kỳ lạ, lén lút. Hơn nữa, luồng khí đen ẩn hiện trên người anh ta bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Tất nhiên, Nguyệt Lão cũng nhận thấy điều này, nhưng vì quá tập trung vào việc tìm ra con tà tinh lớn ẩn sau nên đã bỏ qua một số chi tiết nhỏ có thể bắt tay vào.
Tuy nhiên, hiện tại cũng không tìm được phương pháp nào khác để nhanh chóng tìm ra trùm cuối. Nguyệt Lão cho rằng Tiêu Nhiên có thể là một bước đột phá, vì vậy hắn bắt đầu tiếp tục theo dõi điều tra anh ta.
Sau khi biết Nguyệt Lão sẽ tiếp tục điều tra Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh cũng muốn góp một phần sức lực cho thần tiên. Cô đã tìm gặp riêng Tiêu Nhiên và đề nghị quay lại với anh ta. Tuy nhiên, Tiêu Nhiên không cần suy nghĩ đã từ chối thẳng thừng, nói rằng anh ta chỉ hứng thú với Nguyệt Lão. Thậm chí, anh ta còn đưa ra một yêu cầu rất vô liêm sỉ, nói rằng chỉ cần Lộ Thanh Thanh thuyết phục được Nguyệt Lão đầu tư vào tổ chức đào tạo đầu tư tài chính của họ, trở thành cổ đông lớn của tổng công ty, anh ta sẽ xem xét việc quay lại với Lộ Thanh Thanh.
Nghe xong yêu cầu vô lý của Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh tức giận đến mức suýt chút nữa đã phun hết những lời tục tĩu mà cô học được trong đời vào mặt anh ta. Tuy nhiên, cuối cùng cô đã kìm chế, chỉ liếc nhìn Tiêu Nhiên một cái rồi quay người rời đi.
Lộ Thanh Thanh rất tức giận, kể lại toàn bộ những gì Tiêu Nhiên nói cho Nguyệt Lão. Điều khiến Lộ Thanh Thanh rất ngạc nhiên là sau khi nghe cô kể lại, Nguyệt Lão lại mỉm cười hài lòng, còn nói “cơ hội cuối cùng cũng đến”. Lộ Thanh Thanh cảm thấy rất khó hiểu trước tình trạng “kẻ tung người hứng” của Nguyệt Lão và Tiêu Nhiên. Nguyệt Lão còn bảo Lộ Thanh Thanh chuyển lời cho Tiêu Nhiên rằng hắn đồng ý đầu tư.
Sau khi biết Nguyệt Lão đồng ý đầu tư, Tiêu Nhiên rất phấn khích, chủ động hẹn gặp Nguyệt Lão. Tiêu Nhiên vốn định thử dò ý định của Nguyệt Lão bằng cách bàn bạc và yêu cầu, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là khi anh ta chưa kịp mở lời, Nguyệt Lão đã đi thẳng vào vấn đề, nói ra ý định đầu tư vào tổ chức đầu tư tài chính của Tiêu Nhiên, nhưng yêu cầu phải gặp mặt ông chủ của tổng công ty trước. Tiêu Nhiên nói rằng yêu cầu của Nguyệt Lão không có vấn đề gì.
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Lão đã sắp xếp cuộc gặp giữa hắn và ông chủ tổng công ty tổ chức đào tạo đầu tư tài chính. Để tăng thêm phần trang trọng, Nguyệt Lão đã gọi Lộ Thanh Thanh, người khăng khăng đòi đi cùng, đóng vai trò trợ lý. Hai người đã đặc biệt thay trang phục lịch sự, tỏ ra rất nghiêm túc và trang trọng.
Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh đến phòng họp của tổng công ty tổ chức đào tạo đầu tư tài chính theo thời gian đã được Tiêu Nhiên sắp xếp. Ngay khi bước vào phòng họp, hai người đã cảm thấy một luồng tà khí áp bức bao trùm căn phòng. Ông chủ ngồi trang nghiêm ở vị trí chủ tọa trong phòng họp, còn Tiêu Nhiên đứng bên cạnh như một thư ký nhỏ bé, cung kính.
Lộ Thanh Thanh vừa nhìn thấy ông chủ đã suýt hét lên kinh hãi. May mắn thay, Nguyệt Lão đã kịp thời bịt miệng cô và ra hiệu cho cô giữ bình tĩnh. Lộ Thanh Thanh run rẩy cúi đầu, lặng lẽ theo sát Nguyệt Lão, không dám thở mạnh. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể tin vào cảnh tượng kinh hoàng mà mình vừa nhìn thấy khi bước vào phòng họp.
Ngay khi Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh bước vào phòng họp, Lộ Thanh Thanh liếc nhìn ông chủ đang ngồi trang nghiêm. Cô thấy trên người ông chủ quấn quanh một luồng khí đen dày đặc, luồng khí đen nhe răng múa vuốt như một con quỷ, nhìn chằm chằm vào họ. Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, phản ứng đầu tiên của Lộ Thanh Thanh là sợ hãi hét lên. Lúc này, Nguyệt Lão nhận ra rằng suy đoán của hắn đã được xác nhận. Trùm cuối tà tinh đã nhập vào người ông chủ đó.
Nguyệt Lão nhận ra rằng tà khí trong phòng họp rất hỗn tạp, người bình thường rất dễ bị mê hoặc tâm trí. Vì vậy, Nguyệt Lão đã bí mật thi triển một pháp thuật nhỏ, tạo ra hai kết giới chống lại tà khí trên người hắn và Lộ Thanh Thanh. Với sự bảo vệ của kết giới, sự hoảng loạn của Lộ Thanh Thanh cũng được xoa dịu phần nào.
Nguyệt Lão vốn định ngồi xuống giả vờ nói chuyện với ông chủ, sau đó hành động tùy theo tình hình. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là khi hắn và Lộ Thanh Thanh vừa đi đến vị trí cách ông chủ nửa mét, một luồng khí đen đã lao nhanh về phía họ. Nguyệt Lão vừa thi pháp đánh trả khí đen vừa thi pháp khiến Tiêu Nhiên ngất xỉu.
“Lộ Thanh Thanh, mau chạy đi, rời khỏi đây!” Nguyệt Lão vội vàng quay đầu hét lớn với Lộ Thanh Thanh.
Lộ Thanh Thanh rất nghe lời. Cô biết rõ mình không thể làm gì ở đây, chỉ gây thêm rắc rối cho đại thần. Vì vậy, cô quay người chạy về phía cửa phòng họp. Nhưng điều Nguyệt Lão không ngờ là Tiêu Nhiên đang ngất xỉu trên mặt đất đột nhiên bật dậy. Anh ta nhanh chóng lao đến sau lưng Lộ Thanh Thanh, dùng một tay túm lấy cổ cô. Lúc này, Tiêu Nhiên đã hoàn toàn bị tà tinh nhập vào người. Anh ta mở to mắt, hốc mắt đen kịt. Lộ Thanh Thanh cố gắng quay đầu nhìn anh ta, sợ hãi khóc thét lên.
Lúc này, ông chủ cũng giống như Tiêu Nhiên, cơ thể đã hoàn toàn bị tà tinh khống chế. Để đảm bảo an toàn cho Lộ Thanh Thanh, Nguyệt Lão đành phải thi pháp khống chế Tiêu Nhiên trước, rồi cứu Lộ Thanh Thanh khỏi tay anh ta, đưa cô ra khỏi phòng họp.
Khi quay lại phòng họp, Tiêu Nhiên đã ngất xỉu trên mặt đất, còn ông chủ bình tĩnh ngồi ở vị trí chủ tọa, hai mắt đen kịt, toàn thân được bao bọc bởi khí đen. Nhưng dường như ông ta không có ý định tấn công, chỉ bình thản nhìn Nguyệt Lão.
“Ngươi là tà tinh, thấy bản thần sao không mau chạy trốn!” Nguyệt Lão quát.
“Ta tự biết không phải đối thủ của thần quân, nên chạy trốn cũng vô ích” ông chủ nhếch mép cười tà mị: “Người này có thứ ta cần, linh hồn dơ bẩn của hắn luôn cung cấp năng lượng cho ta. Nếu không phải ta tự nguyện rời đi, mà có người muốn cưỡng ép trục xuất ta khỏi cơ thể hắn, thì hắn sẽ chết, hồn bay phách tán! Ha ha ha…”
“Thật là vô liêm sỉ!” Nguyệt Lão cảm thấy tức giận.
“Thần quân nói sai rồi, ta không vô liêm sỉ, vô liêm sỉ là ông chủ này cơ. Hắn sở hữu nhiều công ty và tài sản, che giấu nhiều chuỗi công nghiệp đen tối và bí mật đen tối không ai biết. Bên ngoài, hắn luôn truyền bá tư tưởng coi trọng tiền bạc, tình cảm vô dụng, thậm chí còn bóc lột, lừa đảo, tẩy não nhiều người trong xã hội. Sự tồn tại của ta chỉ kích thích những ham muốn và lòng tham của hắn mà thôi. Hắn làm càng nhiều việc ác, ta càng nhận được nhiều năng lượng nuôi dưỡng. Sự tồn tại của ta vốn được sinh ra từ những ham muốn và lòng tham của con người. Càng có nhiều người như hắn, sức mạnh của bọn ta càng lớn mạnh. Vô liêm sỉ không phải là ta, mà là con người… ha ha ha…”
“Nếu vậy, xem ra ta không thể làm gì ngươi rồi. Vậy… cáo từ!”
Nguyệt Lão nói xong liền rời khỏi phòng họp, mang theo Lộ Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi tổng công ty tổ chức đào tạo đầu tư tài chính.