• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Ninh An cố gắng kéo cơ thể nóng ran, cả người mệt mỏi uể oải mà ngồi dậy, ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ rọi vào phòng khiến một người mới tỉnh dậy như cô chưa thích ứng được.

Đôi mắt nheo lại nhìn phía ánh sáng chiếu vào phòng, sao lại không kéo rèm cửa?

Trên người mặc chiếc váy ngủ rộng mỏng manh nhưng vẫn khiến Trần Ninh An cảm thấy nóng một cách khó chịu, cô nghĩ chắc là bản thân phát sốt.

Có lẽ do bản thân sốt tới tinh thần không minh mẫn mà cô cứ ngồi thẫn thờ trên giường, tới khi có người vào kêu nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi dặn dò và rời khỏi phòng Trần Ninh An mới giật mình nhận ra có điểm không thích hợp. Rõ ràng cô đã chết vì tên cướp lỡ tay bắn, tại sao bây giờ cô lại ở đây còn không có một vết thương nào?

Trần Ninh An tự véo mình vài cái nhưng đổi lại chỉ thấy cơn đau kéo tới, mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi.

Không hiểu sao cô lại không khóc, chỉ bình tĩnh nhìn vào khoảng không bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng thật chói mắt.

Cơn buồn ngủ kéo tới, cô chầm chậm nhắm mắt lại chìm vào cơn mê man do cơn sốt mang đến.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Trần Ninh An thấy bản thân đang bị trói lại trong nhà kho đã bỏ hoang từ lâu, một người thân hình to lớn cùng hình xăm trải dài trên cánh tay và cổ, có một vết sẹo ở mắt giống như nhân vật trong phim One Piece đang đi qua đi lại trước mặt cô.

Phía bên kia cũng có một cô gái bị chúng bắt tới, hai người đều bị trói trên ghế và bịt miệng lại, nhưng khác biệt là Trần Ninh An cho dù đầu tóc rối bời nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quật cường cố gắng trấn tĩnh bản thân không phải sợ hãi. Chắc chắn Hạ Minh Dương sẽ tới cứu được cô.

Lưu Tuyết Nghi ngồi phía đối diện thút thít khóc làm hoen bờ mi trên gương mặt xinh đẹp, nếu không phải trong tình huống hiện tại thì một mỹ nhân như vậy sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng thương tiếc.

Hai cô gái ở hai phía một người mạnh mẽ quật cường một người mong manh dễ vỡ, hình thành hai thái cực đối lập nhau.

Bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng do khoảng cách hơi xa nên Trần Ninh An chỉ có thể nghe được loáng thoáng được vài từ dẫn đi, nguy hiểm.

Tuy chỉ có vài từ nhưng cô cũng đoán được nơi này khả năng đã bị phát hiện cần dẫn cô và Lưu Tuyết Nghi đi ngay nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Hai người vừa được dẫn tới cửa Hạ Minh Dương đã dân người đuổi tới chặn đường họ lại.

Cảnh giác được nguy hiểm, hai tên đàn em vội dí sát dao vào cổ để uy hiếp Hạ Minh Dương không được manh động.

“Đồ tao đã mang tới, mày thả hai người họ ra.”

Tên cầm đầu cười lạnh bước ra trước mặt đàm phán: “Bây giờ tao thả hai con đàn bà của mày ra thì mày sẽ để lại đường cho tao rời đi hay sao?”

“Mày muốn sao thì mới thả người.”

“Mày chọn một người, một tay giao đồ một tay giao người, còn một đứa còn lại khi nào tao lên tàu an toàn rời khỏi đây tao tự sẽ thả nó ra.”

Tên cầm đầu nhìn thấy sự do dự trong mắt Hạ Minh Dương, hắn kéo mạnh Lưu Tuyết Nghi lên phía trước ghì mạnh dao vào cổ khiến máu ứa ra từng chút một.

"Nếu mày không đồng ý, tao sẽ để hai con đàn bà này chết chung với tao."

Lưu Tuyết Nghi nghe vậy càng giãy dụa kịch liệt hơn, nước mắt đã khô bắt đầu lã chã rơi càng khiến người khác thương xót.

Hai bên đều giữ trạng thái im lặng quan sát đối phương, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Ánh mắt Trần Ninh An nhìn chằm chằm Hạ Minh Dương không rời từ lúc ra tới cửa, trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, rốt cuộc hắn ta cũng tới cứu cô.

Nhưng điều Trần Ninh An không ngờ đến là Hạ Minh Dương lại chọn cứu Lưu Tuyết Nghi trước.

Hạ Minh Dương ôm Lưu Tuyết Nghi trong lòng khẽ vỗ lưng để trấn an cô ấy, hắn lại né tránh ánh mắt Trần Ninh An hắn cũng không còn cách nào cả, Tuyết Nhi yếu đuối như vậy hắn phải bảo vệ cô ấy, còn Ninh An có rất nhiều người yêu thương bảo vệ.

Lúc đấy cô không nghĩ được nhiều, cứ như người mất hồn mặc người ta định đoạt. Hiện tại nghĩ lại mới thấy thật nực cười, tình cảm hơn hai mươi năm từ nhỏ lên lớn lên với nhau cũng không bằng một cô gái hắn mới quen vài năm.

Tên mặt sẹo kéo theo Trần Ninh An chuẩn bị rút lui lại nghe tiếng còi cảnh sát.

“Mẹ kiếp, chúng mày dám báo cảnh sát.”

“Đứng yên, nếu không tao sẽ giết nó.”

Tên bắt cóc thấy bản thân đã bị lộ liền rút lui, vừa ra tới cửa sau đã bị cảnh sát chặn lại, hắn vội vàng kéo Trần Ninh An ra làm con tim khống chế cảnh sát, nhưng không ngờ đến là hắn do quá căng thẳng nên đã vô tình giết cô.

Trần Ninh An có hận Hạ Minh Dương không? Đương nhiên là có, cô cũng không phải thánh mẫu lương thiện như vậy.

Nếu có cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ để hắn hối hận.

Một đời toàn tâm toàn ý, hy sinh cả tính mạng cũng đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang