Về tới lớp học các bạn đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cô ta khiến tâm trạng trở nên bất an hơn bao giờ hết.
Cả lớp im phăng phắc nhìn từng bước đi của Lưu Tuyết Nghi, không biết ai bắt đầu lên tiếng khiến mọi người bừng tỉnh.
“Lưu Tuyết Nghi, cô còn không biết xấu hổ mà còn đi học sao?”
Lưu Tuyết Nghi đưa mắt nhìn về phía Trần Ninh An thấy cô điềm nhiên lướt điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, còn không quan tâm cô ta đang bị mọi người chỉ trích.
Trang Linh tiếp tục lên tiếng nhằm vào Lưu Tuyết Nghi, bình thường cô ta không ưa con nhỏ nhà nghèo này, bám được vào Trần Ninh An liền tưởng mình bay lên làm phượng hoàng sao, ra vẻ thanh cao với ai.
“Nhìn bạn học Trần mong cậu ấy đứng ra bảo vệ cô chưa những lần trước sao, không nhìn lại xem bản thân đã làm gì với người ta mà còn muốn người ta giúp.”
Lưu Tuyết Nghi không hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt mơ hồ nhìn mọi người xung quanh.
“Tớ không hiểu cậu nói gì, đừng bịa đặt vu khống.”
Trang Linh cười khẩy khinh thường nói.
“Còn ai không biết bộ mặt thật của cậu, trưng khuôn mặt đấy cho ai coi.”
Bạn học phía sau kéo áo Trang Linh chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng khẽ nói.
“Thầy giáo sắp tới kìa.”
Trang Linh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, coi như lần này cô ta may mắn.
Lưu Tuyết Nghi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, về chỗ ngồi các bạn xung quanh bắt đầu xa lánh cô ta, chuyện xảy ra ngay trước mắt không phải ảo tưởng, cả lớp đang tẩy chay cô ta.
Bạn học xung quanh vốn dĩ không có ác cảm gì với cô ta, chuyện hôm nay xảy ra làm mọi người có ánh nhìn khác.
Bạn học nữ không muốn tiếp xúc với cô ta, sợ một ngày sẽ bị cướp người yêu như Trần Ninh An.
Bạn học nam ngại tiếp xúc, sợ bị mọi người nói có loại quan hệ không thể để mọi người biết với cô ta.
Lưu Tuyết Nghi không thể hiểu được mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mình, cho tới khi cô ta mở điện thoại ra xem.
Tiêu đề nổi bật trên web trường, những dòng tin nhắn chửi mắng từ số lạ gửi tới liên tục.
Cô ta nhấn vào bài viết ẩn danh ‘Trà xanh cướp người yêu của bạn thân’.
Bài viết kể rõ từng chi tiết xảy ra ở nhà ăn, miêu tả từng biểu cảm sống động như đang diễn ra.
Bàn tay siết chặt điện thoại, nhìn Trần Ninh An uể oải dựa vào bàn.
Tất cả mọi chuyện đều từ cô mà ra nên hiện tại cô ta mới bị mọi người coi thường tẩy chay.
Cô ta bị nhốt trong nhà vệ sinh cũng là do Trần Ninh An.
Cô ta nhất định sẽ bắt Trần Ninh An trong chuyện này.
Trên giấy viết không biết từ lúc nào cô ta đã viết đầy chữ Trần Ninh An với ánh mắt hận thù.
Khi Trần Ninh An đọc được bài này cũng phải vỗ tay tán dương, người viết bài này thực sự không tồi, càng đọc càng thấy đôi tra nam tiện nữ kia xứng đáng nhận quả báo.
Sau chuyện lần này chắc chắn Lưu Tuyết Nghi càng hận cô hơn, bị mọi người xa lánh khiến tâm lý cô ta vặn vẹo, như vậy vừa đúng kế hoạch của cô.
Hạ Nam cảm nhận tâm trạng không tệ, sau khi đọc bài viết còn thảo luận vài vấn đề với cậu, khen đối phương vài câu.
Cậu lấy điện thoại trong túi chuyển tiền cho đối phương kèm theo dòng tin nhắn ‘Không tệ’.
Trần Ninh An vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng nhưng phải giả bộ đau buồn, cô dứt khoát nằm xuống bàn quay mặt về hướng Hạ Nam.
Không phải cô muốn mà là chỉ có hướng này khuất góc với mọi người, không còn lựa chọn nào khác, ngồi bàn cuối cũng có chỗ lợi của nó.
Hạ Nam chống cằm quan sát từng biểu cảm của cô, ánh mắt như vô tình nhưng cố ý chú ý tới.
Khóe miệng cậu không tự chủ mỉm cười, trong lòng cảm thấy hài lòng với chuyện mình làm ra.
Trần Ninh An vẫn tới lớp như bình thường, tâm trạng vui vẻ ngân nga một đoạn bài hát.
Các bạn học nhìn thấy cô như vậy lại tự mình bổ não do quá tổn thương nhưng sợ mọi người thương hại nên giả bộ mạnh mẽ.
Khi Trần Ninh An biết những lời bàn tán về cô trên web trường không khỏi thổn thức trong lòng.
Cho dù có bày ra vẻ mặt gì trong lòng mọi người đã nhận định cô đã tan nát cõi lòng.
Mặc kệ vậy, dù sao cô cũng là nhóc đáng thương được mọi người công nhận.
Hạ Nam đọc bình luận trên nhóm, kèm thêm trang cá nhân Trần Ninh An kèm theo một dòng caption ‘Mọi chuyện rồi sẽ qua’ không khỏi đổi mới nhận thức.
Cái đứa đăng bài buồn cùng với người đang ngồi bên cạnh cậu âm thầm cười, tâm trạng tốt tới mức ngân nga bài hát là một sao.
Diễn nhiều quá nghiện rồi.
Trong thời gian này Trần Ninh An hóng được không ít chuyện từ Hạ Nam, bạn học bị đánh nhưng gia đình đối phương chèn ép không dám lên tiếng đã chuyển trường.
Những ai đi cửa sau còn có một bản danh sách, những cái tên cô không quá thân nhưng đều biết, đa số là gia đình giàu có.
Hạ Nam còn chi kỷ hỏi cô: “Cậu không đi cửa sau vào đấy chứ?”
Trần Ninh An nhìn đối phương bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn.
“Bạn học Hạ nắm rõ trong tay ai là người đi cửa sau rồi, trong đấy có tên tớ không.”
Hạ Nam xoa cằm tỏ vẻ thần bí.
“Nhỡ đâu có cá lọt lưới.”
“Tôi mà thèm làm cái trò đấy sao.”
“Chưa biết được.”
“Cút.”
Hạ Nam nhỏ giọng cười, điện thoại có thông báo rung lên cậu liền đứng dậy ra ngoài, giáo viên đang giảng bài mà cậu ta cứ thế đi ra, đúng là không coi ai ra gì.
Đoạn ngắn ngoài lề.
Phóng viên: “Xin hỏi Hạ tiên sinh, tại sao luôn trêu chọc Trần tiểu thư khiến cô ấy nổi giận?”
Hạ Nam: “Anh chưa có người yêu đúng không? Người ế như anh làm sao hiểu được.”
Phóng viên: “...”