“Đều ra đây ngồi đi.”
Trần Ninh An vào trong nhà đã thấy mọi người ngồi ngay ngắn ở phòng khách, cô tiến tới đứng kế bên anh hai.
“Mấy đứa cũng đã biết chuyện của Tuyết Chinh cùng Tuyết Nghi, ta cũng không còn giấu giếm nữa, sắp tới ta sẽ nhận Tuyết Chinh dưới danh nghĩa con nuôi để đảm bảo danh dự không bị mất đi.”
“Mấy đứa có ý kiến gì không?”
Trần Đại Quốc là người đầu tiên lên tiếng.
“Cho dù có ý kiến thì sẽ thay đổi được quyết định của ba sao?
Trần Đại Kiên cười khổ: “Tuyết Chinh là con gái ta cũng là em gái con, chẳng lẽ ta nhẫn tâm nhìn nó lưu lạc bên ngoài sao.”
“Ba đã nói vậy con cũng không còn gì để nói, nhưng ba phải đồng ý với con một chuyện.” Trần Đại Quốc đã biết ba mình chắc chắn không thể máu mủ của mình ở bên ngoài chịu khổ, coi như một người ba có trách nhiệm.
“Con nói đi.”
“Quyền thừa kế tập đoàn và cổ phần công ty ba phải để Ninh Dương và Ninh An thừa kế, tài sản của mẹ để lại cũng không được cho bọn họ, còn lại ba cho bọn họ bao nhiêu tài sản đất đai con không quan tâm.”
“Trong tay ba không còn bao nhiêu, chỉ còn 10% cổ phần Trần thị, con không thể để lại cho em gái mình một ít để nó không phải lo cái ăn cái mặc sao.”
“Không thể, trên danh nghĩa ba còn không ít tài sản để lại cho bọn họ cũng đủ để không phải lo cuộc sống sau này.”
Trần Đại Kiên ngẫm nghĩ một lúc, con trai đã nhượng bộ tới như vậy ông không thể không làm theo ý này, chưa kể mấy đứa nhỏ đã biết kéo nhà họ Châu tới chống lưng, để ông tự nguyện giao ra tài sản coi nhưng nể mặt mũi, cũng là để đứa con gái cùng cháu ngoại yên ổn sống qua ngày.
“Được, ba sẽ để luật sư giải quyết.”
Trần Đại Quốc đứng dậy đi ra ngoài, khi đi vào dẫn theo một người trên tay cầm theo một tập văn kiện.
“Không cần chờ tới ngày mai, hiện tại có luật sư tại đây làm luôn thủ tục sang nhượng.”
Hai cha con lần đầu tiên đối đầu trực diện nhau, gia đình tranh đấu gia sản.
Với Trần Đại Quốc mà nói không nhất thiết phải tranh giành nhưng không thể để cho người ngoài hưởng lợi.
“Ba cũng đã có người ở bên cạnh, con cháu ở trong nhà, từ nay bọn con sẽ không tới đây làm phiền ba nữa.”
Trần Đại Kiên muốn nhận con gái cùng cháu ngoại phải từ bỏ gia đình con trai, thứ ông muốn là cuối đời con cháu hòa thuận sum vầy bên gia đình.
“Con không thể chấp nhận người em gái này của mình sao?” Trần Đại Kiên mở miệng hỏi nhưng không biết hỏi con trai hay là để cho chính bản thân mình nghe nữa.
“Làm người không thể quá tham lam.”
“Không còn chuyện gì thì con về trước.” Trần Đại Quốc cầm văn kiện đã được ký thẳng lưng bước ra ngoài, hai anh em Trần Ninh Dương bình tĩnh đi theo sau.
Người ông từng khiến hai anh em kính trọng lại có một mặt khác như vậy.
Liễu Tuyết Chinh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Ba đừng giận anh, do chuyện xảy ra đột ngột anh chưa kịp tiếp nhận, một thời gian sau sẽ ổn.”
Trần Đại Kiên cười khổ lắc đầu, còn có ai hiểu con trai hơn ông, nó sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“Công ty cùng cổ phần ba để lại cho Minh Dương, con không giận ba chứ?”
Lưu Tuyết Nghi vội vàng tiến tới ôm tay ông an ủi.
“Ông ngoại nghĩ nhiều rồi, bây giờ cháu với mẹ được sống như vậy đã quá hạnh phúc.”
Trần Đại Kiên vỗ vào tay Lưu Tuyết Nghi, cả khuôn mặt hiền từ khen cô ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Đợi cháu lấy chồng, ông sẽ chuẩn bị của hồi môn thật phong phú, còn mấy căn nhà ông sẽ sang tên cho cháu.
“Để cháu đưa ông lên nghỉ ngơi.”
Về tới phòng khuôn mặt tươi cười ra vẻ hiểu chuyện của Lưu Tuyết Nghi lập tức vỡ vụn chỉ còn lại ghen ghét đố kị.
Trần gia là gia đình giàu có như nào, cô ta là cháu ngoại nhưng chỉ được vài căn nhà không bằng một góc của Trần thị, hiện tại cổ phần ông nội đã sang tên hoàn toàn cho hai anh em kia, chắc chắn cô ta không lấy được.
Trần Ninh An đã có được mọi thứ, tại sao có muốn cướp của cô ta.
Mấy hôm dỗ ngọt ám chỉ bản thân sẽ phải lo cái ăn cái mặc sau này, Trần Đại Kiên cũng có ý để lại một ít cổ phần trong tay cho hai mẹ con họ nhưng lại bị phá đám giữa chừng.
Mọi chuyện chưa xong đâu, nhất định bắt bọn họ phải trả lại những thứ vốn dĩ là của cô ta.