Nam Cương
Do vị trí địa lý và khí hậu, Nam Cương đầy rẫy các loài côn trùng độc hại.
Thêm vào đó là điều kiện nóng ẩm, đầy đủ khí độc, dẫn đến ít dân cư.
Tuy nhiên, mọi thứ đều có hai mặt, mặc dù môi trường ở đây tồi tệ, ít người ở.
Nhưng các tài nguyên đặc thù tương đối phong phú, điều này thu hút nhiều người mở ra một không gian mới ở Nam Cương.
......
"Ngày mai là ngày trồng cổ (sâu độc)?"
Lúc này, Chu Phụng có chút trầm tư.
Bạn phải biết rằng, chỉ mới ba ngày kể từ khi hắn ta xuyên qua đến thế giới này.
Trong ba ngày ngắn ngủi này, hắn ta chỉ mới vừa thích nghi với thế giới này.
Đồng thời cũng chỉ mới hiểu một số ít về thế giới này, về rất nhiều thứ hắn vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng hiện tại hắn có thể biết được đó là một thế giới có thể tu luyện, đồng thời Chu Phụng cũng đang ở trong một môn phái tu luyện.
Và vì là một đệ tử mới của môn phái này, nếu chỉ có vậy thì cũng chưa đáng lo lắng lắm.
Nhưng qua mấy ngày điều tra, hắn phát hiện ra rằng mình đang ở trong một môn phái tà đạo.
Môn phái mà hắn đang theo học tên là Tam Cổ Môn, có vẻ như là một môn phái chuyên chăm sóc nuôi dưỡng cổ (sâu độc).
Chu Phụng nguyên thân có vẻ như bị bắt ép từ một ngôi làng gần đó.
Bắt người gia nhập môn phái bằng vũ lực có vẻ không phải là một phong cách tử tế của chính phái.
Để nói một cách đơn giản về ngày trồng cổ, đó là ngày mai các đệ tử sẽ phải trồng một con cổ (sâu độc) vào cơ thể của mình.
Chỉ cần trồng cổ (sâu độc) vào người, đó sẽ được xem là đã chính thức gia nhập môn phái.
Trồng một con cổ (sâu độc) vào cơ thể?
Nghe đến thế, toàn bộ cơ thể của Chu Phụng cứ như đang nói không muốn chấp nhận.
Một khi đã trồng cổ (sâu độc) vào cơ thể, thì sẽ xảy ra những hậu quả gì, ảnh hưởng như thế nào thì hắn ta hoàn toàn không thể kiểm soát, cũng không biết rõ ràng.
"Chạy trốn? Điều đó không có thể xảy ra!"
Khi nghĩ đến tương lai của mình, trong đầu của Chu Phụng đầu tiên là ý muốn bỏ chạy.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ, hắn ta nhận ra điều đó hoàn toàn không khả thi.
Xung quanh ngọn núi có đội tuần tra và các loại khí độc bảo vệ.
Chỉ một người bình thường như hắn ta, thậm chí khi chạy thoát, kết quả cũng là không sống nổi.
Hắn ta hoàn toàn không tự tin vào khả năng sống sót của mình trong khu rừng này.
Ngay cả khi chạy thoát được thì cũng không làm được gì cả.
Ban đầu, hắn ta không biết gì về thế giới này, hai mắt đen thui, vì vậy tốt hơn là trà trộn gia nhập vào môn phái Tam Cổ Môn này.
Nếu làm như vậy, thì trở thành một đệ tử bình thường của Tam Cốc Môn là có triển vọng hơn.
Hơn nữa, hắn ta không phải là không có trợ giúp ngoại quải ( gian lận trò chơi ) trong người .
Lúc này, một bảng kỹ năng xuất hiện trước mắt Chu Phụng.
Đây là bảng kỹ năng của một trò chơi anh ta đã chơi ở kiếp trước, tên là Master of Passive ( Bậc Thầy Bị Động ).
Nói một cách đơn giản, trong trò chơi này, tất cả các kỹ năng đều là kỹ năng bị động, thậm chí kỹ năng của đối thủ cũng là kỹ năng bị động.
Trận đấu chỉ là xem ai có kỹ năng bị động mạnh hơn, và cả hai người đều chỉ cần đánh nhau.
Hắn ta không biết bảng kỹ năng này đã thay đổi như thế nào khi đi theo hắn khi hắn ta xuyên không qua qua thế giới mới như này nữa.
“Ồ? Đây là thanh tiến độ? Đã đầy 100% à??”
Đột nhiên, Chu Phụng nhận ra rằng bên dưới bảng kỹ năng của mình có một thanh tiến độ.
Và thanh tiến độ này đã đầy đủ.
"Đang rút thăm kỹ năng bị động...."
Sau khi thanh tiến độ đầy, bảng kỹ năng hiện ra một giao diện quay số.
Sau đó, hắn ta rút được một kỹ năng bị động có tên là "Bạo Thực".
Bạo Thực (cấp 1): Mỗi khi ngươi tiêu hóa thức ăn, ngươi có thể tiêu hóa hấp thụ thức ăn nhanh hơn và hoàn hảo hơn, đồng thời ngươi cũng sẽ đói nhanh hơn.
Sau đó, Chu Phụng cảm thấy bụng mình bị một dòng năng lượng ấm áp đặc biệt thay đổi.
"Bạo Thực? Cái kĩ năng bị động này..."
Chu Phụng nhăn mày nhẹ.
Trong trò chơi, kĩ năng này được tính là một kĩ năng giai đoạn sau vì nó quá yếu ở giai đoạn đầu.
Không thể tăng cường sức mạnh ngay lập tức và lợi ích ở giai đoạn đầu cũng không quá cao.
Chu Phụng nhận ra rằng duy nhất điểm mạnh của kỹ năng này là có thể ăn nhiều hơn mà không sợ tiêu hóa kém.
Nghĩ đến đây, bụng của Chu Phụng bắt đầu réo lên.
Nhưng mà, trước mặt hắn chỉ có hai cái bánh màn thầu, bởi vì hắn chưa trồng cổ (sâu độc), cho nên còn chưa phải là đệ tử của Tam Cổ Môn phái.
Vì thế, hắn ta cũng chỉ có thể ăn một ít như vậy thôi.
"Cứ nhịn một xíu là ổn thôi!"
Chu Phụng nhắm mắt lại và an ủi chính mình trong khi cầm lấy một cái bánh màn thầu có hơi cứng.
Nhập gia thì tùy tục, hắn cố gắng học cách chấp nhận thực tế, vì nó không thể thay đổi được.
Vì quá đói nên Chu Phụng ăn ngay 2 cái bánh màn thầu, cắn vài miếng là ăn hết.
Vừa mới nuốt xuống bụng bánh màn thầu, hắn không hề cảm thấy no mà ngược lại còn thấy đói hơn.
Hắn còn cảm thấy máu đang chảy nhanh hơn trong dạ dày của mình.
2 ổ bánh mì vừa ăn đã được tiêu hóa ngay lập tức.
"Thế này thì sao được..."
Thu được kỹ năng bị động đầu tiên như vậy thì quá tệ rồi!
Nhìn xung quanh thấy có người đang đi tuần tra, hắn vội từ bỏ suy nghĩ của mình.
Không có cách nào khác, chỉ có thể chống cự như thế này trong một đêm.
Sau một đêm dài, Chu Phụng đã phải chịu đựng đói bụng đến sáng hôm sau.
Khi bình minh vừa mới ló dạng, Chu Phụng cùng tất cả các đệ tử dự bị của Tam Cổ Môn cũng đã tập trung tại đây.
Chu Phụng đã trộn lẫn vào đám đệ tử đó như dòng chảy của nước, hòa vào và bắt đầu quan sát xung quanh.
Đồng thời hắn cũng đang kiểm tra xem có gì ăn không, bởi vì tối hôm qua ăn chưa đủ nên đói, hắn cảm thấy thành bụng nóng ran.
Hắn ta đã từ giai đoạn đói khát và giờ đây đã trở thành một giai đoạn hơi tê liệt chết lặng.
Điều làm cho hắn ta bất ngờ là các học viên dự bị của họ cũng được phân loại thành ba cấp độ khác nhau.
Những người ăn mặc rách rưới như Chu Phụng chiếm nhiều nhất, và về cơ bản là xếp cuối cùng.
Hay nói cách khác, họ đã trực tiếp bị gạt bỏ đẩy ra rìa.
Sau đó, có một số người với quần áo tương đối sạch sẽ, khuôn mặt gọn gàng hơn, đứng ở hàng thứ hai.
Cuối cùng là một vài người đứng ở phía trước.
Nó giống như mọi người đều tuân thủ một số quy tắc ngầm nào đó.
Ba loại người này rõ ràng có đường biên phân cách rõ ràng với nhau.
"Không được rồi!"
Nhìn thấy điều này, cảm giác không an toàn trong tâm trí Chu Phụng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Do đám người cuối cùng so với những người ở phía trước, đơn giản chỉ giống như đám người được cho vào để tăng số lượng cho đủ mà thôi.
Hầu hết những người đứng bên cạnh hắn ta cũng đều có vẻ bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở đây không ai thật sự biết được thực hư tình hình như thế nào.
Ngay tại thời điểm hắn có chút bất an , hắn nhìn thấy phía trước có một đám người bắt đầu nói chuyện.
Thế là Chu Phụng lập tức tiến lên hai bước, nhẹ nhàng vểnh lỗ tai lên.
Những người đứng bên cạnh hắn với trang phục rách nát, liếc nhìn Chu Phụng một ánh mắt với vẻ ngạc nhiên.
Sau đó, họ cúi đầu và đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Có lẽ là họ không nghĩ rằng những người bị bỏ rơi ở phía sau sẽ có người nghe lén được.
Vì vậy, một vài người ở đằng trước đang nói chuyện hơi to.
"Ngươi định chọn trường phái Ngũ Độc hay trường phái Máu Lạnh?"
"Ta vẫn chưa quyết định!"
"Nếu được, ta muốn chọn trường phái của Môn Chủ!"
"Ngươi? Muốn chọn trường phái của Môn Chủ? Đừng mơ tưởng nữa!"
"..."
Dựa vào chủ đề của những người này đang nói chuyện, Chu Phụng đã đưa ra một suy luận đơn giản.
Có ba trường phái trong môn phái Tam Cổ Môn.
Điều này dựa trực tiếp vào ba loại cổ gồm Ngũ Độc Cổ, Thị Huyết Cổc và Băng Linh Cổ.
Môn Chủ của Tam Cổ Môn có trường phái cổ ( sâu độc ) là Băng Linh Cổ.
Dưới trướng của Môn Chủ có hai trường phái của Trưởng Lão bao gồm Ngũ Độc Cổ và Thị Huyết Cổ.
Trong buổi hôm nay, chỉ có những người thuộc phái Thị Huyết Cổ và Ngũ Độc Cổ mới có mặt.
Nói một cách đơn giản, chỉ có hai sự lựa chọn là Ngũ Độc Cổ và Thị Huyết Cổ, và hắn ta có thể chọn chỉ một loại cổ để trồng vào trong cơ thể của mình.
Sau khi hiểu được những thông tin này, hắn ta gật đầu trong im lặng.