"Triệu Tuấn? Là ai nhỉ? Và có một cái túi đồ? Chắc hẳn hắn đã giết một quản sự được nội môn cữ xuống không phải sao?"
"Vậy là thế à! Lần này Hùng Đảm xuống đây là vì điều này!"
"Đỉnh quá!"
"... ... "
Sau khi nghe lời Hùng Đảm nói, những người đứng xung quanh bắt đầu lui ra một khoảng cách an toàn quanh khu vực của Chu Phụng. Họ nhìn hắn ta với sự kinh ngạc tràn đầy trên khuôn mặt.
Đây là một tình huống hiếm gặp khi có người từ nội môn cấp trên vào ngoại môn tìm phiền toái.
Quả thật, ta đã bị lộ rồi! Nhưng làm sao mà Hùng Đảm này phát hiện ta được?
Trước khi hành động giết Triệu Tuấn, ta đã dự đoán rằng sẽ có người từ nội môn sẽ đến để tìm ta.
Vì vậy, trong lòng không hoảng sợ chút nào.
Hơn nữa, ta đã thành công trong việc thực hiện kỹ năng Dẫn Khí, đạt đến cấp độ Dẫn Khí Cảnh, vì thế không có lý do gì phải sợ hãi nữa.
Hắn ta chỉ có một điều gây ngạc nhiên làm cho hắn ta hoài nghi, đó là làm sao Hùng Đảm lại phát hiện ra là hắn ta. Hắn ta vừa mới ẩn mình trong đám đông mà.
Chu Phụng vừa đến thì Hùng Đảm đã lập tức nhận ra hắn ta làm, điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ.
"Lại không nói gì à? Không sao cả! Ta sẽ khiến ngươi nói chuyện dễ dàng!" Nhìn vào khuôn mặt im lặng của Chu Phụng, Hùng Đảm nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm tay.
Lực lượng linh lực màu đỏ bao phủ cả hai nắm tay.
Đối diện với Chu Phụng, Hùng Đảm có thể nói là rất tự tin.
Vì vài tháng trước, Chu Phụng mới chỉ mới gia nhập tầng lớp ngoại môn.
Cho dù có có bất cứ tài năng nào, hắn ta cũng không thể Đoán Thể Cửu Trọng rồi sau đó ngay lập tức thành công trong việc Dẫn Khí được!
Tối đa chỉ có thể đạt được Đoán Thể Cửu Trọng, và dù có đến đâu thì Chu Phụng cũng chỉ là một thiên tài mà thôi.
Dù đã chịu đủ những đòn đánh ở nội môn, nhưng Hùng Đảm vẫn rất tự hào về việc hắn ta đã từ ngoại môn mà có thể leo lên được nội môn.
Bởi vì những người leo lên nội môn từ ngoại môn có thể được miêu tả bằng cụm từ "đếm trên đầu ngón tay".
Chỉ thấy Hùng Đảm nhảy lên, trên không khoảng chừng 10 mét trong nháy mắt đã tới trước người Chu Phụng.
Nắm đấm phủ lớp lực lượng linh lực trực tiếp đập thẳng như một cây rìu lớn chẻ đôi cả núi.
Mục tiêu trực tiếp nhắm vào đầu của Chu Phụng, dường như không có chút ý định nương tay.
Cơn gió trước mặt đang làm Chu Phụng cảm thấy muốn lui lại.
Nhưng hắn ta chỉ cắn chặt răng, nghiêng cổ hơi lệch sang một bên.
Tương tự, hắn ta cũng tập trung sức mạnh linh lực, bao phủ lên nắm đấm tay phải.
"Gì!? Linh lực? Ngươi đã đột phá thành công đến giai đoạn Dẫn Khí?"
Sau khi thấy những gì xảy ra, Hùng Đảm cảm thấy kinh ngạc và tức giận vì thèn nhóc trước mắt chỉ trong vài tháng đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khí.
Điều này chứng tỏ hắn ta có tài năng đến đâu?
Nhưng điều khiến Hùng Đảm tức giận nhất là, thay vì tránh né, Chu Phụng lại đối đầu trực tiếp với hắn ta, giao đấu đối đầu, quyết tâm không lui bước.
Đối đầu trực diện và đánh trả đánh, như một người đàn ông thực thụ.
Chính vì vậy, Hùng Đảm không thể lùi bước hoặc chạy trốn.
Sau nửa giây, từ cú đấm của Hùng Đảm đập vào vai khiến Chu Phụng bị cảm giác như bị một chiếc rìu lớn đập vào.
Trong khi đó, hắn cũng đáp trả bằng một cú đấm vào bụng của Hùng Đảm.
Cả hai cánh tay đều được bao phủ bởi linh lực.
Hùng Đảm cảm thấy bụng mình như bị một cái búa nặng đập vào, gần như khiến hắn ta nôn cả mật ra.
Nhưng điều làm Hùng Đảm tức giận nhất là, chàng trai đối diện, Chu Phụng, trông như không sao cả. Chỉ hơi cúi xuống một chút mà thôi, rất nhanh đã phục hồi rồi.
"Không thể! Điều này hoàn toàn không thể!" Hùng Đảm tức giận rống lên.
Sau cú đánh mạnh đó, không thể nào là không có tác động gì đến Chu Phụng.
Thực tế, Chu Phụng không gặp phải vấn đề nào lớn.
Bởi vì cú đánh này đã được phản đòn bởi lớp bảo vệ xương khung trực tiếp.
Lớp Phủ Xương này là một đặc tính phòng thủ, có thể giảm thiểu sát thương của lần tấn công đầu tiên.
Chính bởi vì có đặc tính này, Chu Phụng mới chọn phương án đối đầu trực diện.
Để chiếm lợi thế trước đối thủ.
Mặc dù cú đánh của Hùng Đảm rất mạnh, nhưng sau khi giảm thiểu sát thương bằng Lớp Phủ Xương, thân thể của Chu Phụng chỉ nhẹ nhàng lắc một cái rồi trở lại bình thường.
"Aaaaaa!"
Chu Phụng đã đánh trúng và không mất thời gian nói nhiều, mà là la lên một tiếng giận dữ.
Một cú đá mạnh, khiến Hùng Đảm không thể phản kích vì đã bị đánh vào bụng và không còn sức lực nữa.
Hùng Đảm chỉ có thể chắp hai cánh tay chống để trước ngực để chống đỡ.
Một tiếng rên rỉ!
Máu chảy nhỏ giọt từ góc miệng của Hùng Đảm, và hắn ta bị đẩy lùi xa té xuống đất.
Tiếp theo là lúc Hùng Đảm đặt nghi ngờ vào cuộc sống của mình.
Chu Phụng vẫn giữ im lặng, cắn chặt răng lại.
Hắn ta trực tiếp rải một mớ đất lên Hùng Đảm đang nằm đó, đó cũng là một loại đất mà hắn ta đã sử dụng nhiều lần trước đó.
Ngoài ra, trong nắm đất này còn có nhiều hạt đá nhỏ và cứng.
"Ahhhh !!!"
Những nắm đất và hạt đá nhỏ đang bay tới khiến Hùng Đảm kêu thảm thiết, phản xạ tử nhiên cả hai tay vội che mắt lại.
Sau đó, Chu Phụng tiếp tục đến và liền đá một cú vào 'của quý' của Hùng Đảm.
"Ahhhh !!!"
Âm thanh vang vọng lên từ miệng của Hùng Đảm, to hơn rất nhiều so với lúc trước.
Mọi người xung quanh đang xem đều cúi xuống và che chỗ nhạy cảm bằng tay khi xảy ra cảnh tượng này.
"Hắn ta quá tàn nhẫn rồi! Đây là hoàn toàn không cho người ta cơ hội chống trả!"
Nhưng ngay cả với những lời chỉ trích đó, Chu Phụng vẫn không dừng lại.
Tính cách của hắn ta là vậy, trong khi đánh nhau, hắn ta không nói một lời, chỉ đánh đối thủ một cách nhanh chóng và dứt khoát.
hắn ta không thích nói nhiều.
Sau một vài phát đánh kinh khủng, cả bốn chi của Hùng Đảm đều bị gãy vụn, khi hắn ta không thể đứng dậy được nữa thì cuộc chiến mới dừng lại.
"NGươi có phải là người được giao nhiệm vụ từ Triệu Vũ phải không? Và ngươi làm sao biết là ta làm?" - Chu Phụng hỏi khi hắn ta ngồi xuống ở bên cạnh Hùng Đảm.
Lúc này, Hùng Đảm mở mắt ra, đôi mắt đỏ và sưng húp.
“Đừng vui quá sớm! Dù cho ngươi có thể luyện Dẫn Khí trong thời gian ngắn như vậy, nhưng ở nội môn thì ngươi không tính là gì cả! Ngươi sẽ không biết được bên trong nội môn thật sự khốc liệt như thế nào! Và những kẻ như ngươi chỉ có tư cách làm người làm nền phụ hoạ cho người khác!”
Đối mặt với sự không hợp tác của Hùng Đảm!
Chu Phụng cũng không nói nhiều.
Bởi vì trước đây hắn đã gặp phải những tình huống tương tự.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Sau đó, hắn ta nhanh chóng bẻ gãy một ngón tay của Hùng Đảm.
"Ha ha ~~ vô dụng! Cả hai đều sẽ chết, ta sẽ đổi mạng của ta để giết ngươi! Công tử Triệu Vũ sẽ giết chết ngươi!"
Mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng vẫn không thể làm mất đi ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Chu Phụng.
Các lời đe dọa của Chu Phụng không đủ để khiến Hùng Đảm nói ra vì tên này ngoan cố.
Vì nhiệm vụ mà Triệu Vũ giao cho hắn ta đã thất bại.
Thất bại nhiệm vụ có nghĩa là hắn ta không thể nhận được thêm tài nguyên tu luyện.
Không có tài nguyên tu luyện, cũng là chết!
Chết sớm hay chết muộn thì vẫn là chết! Chết trên tay người ta còn hơn chết bị hút khô bởi Thị Huyết Cổ.
Hơn nữa, hắn ta cũng không bị thiệt gì khi tự giết mình để đổi lấy một sinh mạng của Chu Phụng. Vì công tử Triệu Vũ liên tiếp bị làm cho mất mặt, hắn ta chắc chắn sẽ trả thù.
Đổi một mạng của mình lấy một mạng của Chu Phụng, điều đó hoàn toàn xứng đáng!
"Chỉ mất vài tháng để Dẫn Khí, ngươi không phải là thiên tài sao? Nhưng trong mắt ta, ngươi có thiên tài thì cũng phải chết!"
"Hy vọng sau này ngươi vẫn đủ gan để nói như vậy!"
Sau khi nói xong, Chu Phụng quay lại nhìn quanh xung quanh, các người xem cũng hiểu ý đồ của hắn ta, lập tức tán loạn đi hết.
Không mất nhiều thời gian, chỉ còn lại hai người là Chu Phụng và Hùng Đảm.
Sau đó, hắn nhìn quanh thấy một đống xác chết trong sân.
Nhìn những xác chết rải rác khắp nơi, hắn cảm thấy một chút khó chịu. Dù sao, những người này đều chết vì hắn.
Tuy nhiên, hắn không cảm thấy quá tội lỗi vì đây là môi trường của thế giới này.
Nếu muốn sống lâu hơn, thì trái tim của ngươi ngoài việc trở nên lạnh lùng ra thì chẳng cách nào khác.
Chu Phụng suy nghĩ mãi thế là ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, hướng về tên Hùng Đảm đã đổ gục ở trên mặt đất.