• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rất tốt! Đã đến giờ rồi!"

Cuối cùng, Triệu Tuấn cũng đưa lệnh bài vào một túi nhỏ.

Lệnh bài này cũng là chìa khóa mấu chốt để hắn có thể trở lại nội môn.

Còn túi nhỏ này cũng là một túi chứa đồ.

Đây là thứ mà Triệu Vũ đặc biệt mua để đưa cho Triệu Tuấn đựng đồ.

Sau khi trở thành một đệ tử nội môn, mặc dù cạnh tranh trở nên khốc liệt hơn.

Nhưng vẫn có thể tận hưởng một vài lợi ích từ môn phái.

Trước hết, đó là những thứ như đan dược, dụng cụ pháp khí, có các kênh mua bán riêng.

Như túi nhỏ mà Triệu Tuấn đang cầm trong tay, có kích thước chỉ khoảng một mét khối.

Nhưng nó rất khó kiếm được, chỉ có một số môn phái đặc biệt nuôi dưỡng các luyện khí sư mới có hàng.

Sau khi xếp xong đồ, Triệu Tuấn lặng lẽ bước ra khỏi phòng và quyết định đi trực tiếp về nội môn trong đêm.

Còn Chu Phụng đã bắt đầu chuẩn bị đi thăm dò từ sớm.

Sau khi điều tra, hắn ta phát hiện rằng chỉ có một con đường dẫn lên đến sườn núi.

Các khu vực khác hầu như được phủ bởi rừng rậm.

Từ hang Nhục Cổ số 23 đi đến sườn núi, sẽ phải đi qua một con đường.

Và con đường đó vừa vặn lại nằm ở giữa, ít có các đệ tử tuần tra đi đến đó.

Đây tuyệt đối là một điểm ẩn núp xong bất ngờ tấn công tuyệt vời.

"Hay là đi về làm giấc ngủ trước đây?"

Chu Phụng vỗ lên cánh tay để đập chết con muỗi, sau đó suy nghĩ liệu có nên quay về lại ngủ một giấc không.

Triệu Tuấn đã bị hắn ta đánh thành thương tích hơi nặng, nên sẽ không thể di chuyển được trong một thời gian ngắn.

Ở đây tiếp tục chờ đợi cũng chỉ để bị đốt muỗi.

Vào lúc hắn ta đang nghĩ như vậy, một hình ảnh bóng dáng con người đã xuất hiện từ xa.

Dưới ánh trăng sáng chói, bóng của người này trở nên đặc biệt rõ ràng.

Nhìn thấy điều này, hắn ta ngay lập tức lùi lại và rúc vào giữa các cây.

Khi nhìn kỹ hơn, liệu đó là Triệu Tuấn?

Tại sao vết thương của hắn ta đã hồi phục nhanh đến thế sao?

Triệu Tuấn bây giờ trông như không có chút vết thương nào và đang đi với tốc độ nhanh.

"Không được do dự!"

Vì Triệu Tuấn đang đi mà không chú ý, nên hắn ta đang di chuyển rất nhanh.

Khi hắn ta sắp trượt khỏi tầm nhìn của Chu Phụng biến mất, không thể tiếp tục do dự nữa.

Sau đó, bên tay phải Chu Phụng đưa tay nắm lấy một viên đá cỡ quả đấm .

Bên tay trái hắn ta cũng nắm một đống dất khô mỏng.

Tấn công bằng bụi đất!

Hạt bụi nhỏ bé này, một lần nữa làm mờ mắt Triệu Tuấn .

Động tác quen thuộc này khiến cho toàn bộ cơ thể của Triệu Tuấn mất đi sự tập trung.

"Chuyện gì vậy?"

Câu hỏi đang vừa hiện lên trong đầu Triệu Tuấn .

Một viên đá đập trúng sau gáy đầu hắn ta.

Một cú đánh chí mạng!

Chu Phụng không để lại bất kỳ sức mạnh nào mà tất công toàn lực, sợ rằng nếu hắn ta không làm chết người ngay lập tức, sợ động tĩnh sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Thực tế, Triệu Tuấn chẳng hề nghĩ rằng bản thân sẽ bị tấn công.

Hắn ta tin rằng mọi hành động của mình đều rất hoàn hảo.

Sau khi xảy ra mâu thuẫn với Chu Phụng, hắn ta ngay lập tức bán hết tài nguyên có trong tay mình.

Không hề đi tìm rắc rối với Chu Phụng chỉ một mình.

Bởi vì Triệu Tuấn rất rõ ràng, tất cả các đệ tử ngoại môn chỉ là nô lệ thấp nhất.

Nếu Công Tử Triệu Vũ biết được chuyện này và động thủ thì Châu Phụng hoàn toàn không thể thoát được.

Và hắn ta có thể tồn tại ở Tam Cổ Môn cho đến ngày hôm này là phải để chủ nhân trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây là mối quan hệ lợi ích, và Triệu Tuấn rõ ràng đã hiểu rõ.

Sau khi thu thập tài nguyên ở ngoại môn và chuyển thành Huyết Đan và Nguyên Huyết Đan, Triệu Tuấn đã chạy trốn cả đêm.

Nhưng không ngờ rằng, hắn ta lại bị mắc bẫy!

Chủ yếu là do cú đánh bất ngờ, ai mà có thể nghĩ được rằng Chu Phụng không ngủ vào nửa đêm.

Hắn ta đã trực tiếp lập một chiến thuật ẩn nấp ở đây, liệu hắn ta có vấn đề về trí não hay không nữa?

Tuy nhiên, dù cho Triệu Tuấn rất không bằng lòng, tất cả đã quá muộn.

"Thật không ngờ điều này lại thành công dễ đến như vậy!"

Thật sự, lúc này Chu Phụng cũng hơi không thể tin được.

Điều này thực sự quá suôn sẻ, ban đầu hắn ta đã sẵn sàng đối mặt với những khó khăn trắc trở gì đó khi tấn công bất ngờ chứ.

Nhưng quá trình này rất nhanh và ngắn gọn.

Có thể nói trong vòng chưa đầy 10 giây, Chu Phụng đã thực hiện cuộc tấn công phục kích thành công.

Sự kết hợp của đất và đá trong tay hắn ta đã làm cho Triệu Tuấn bối rối.

Mặc dù cách thức hắn ta sử dụng có phần tầm thường hay được gọi là hèn hạ đó, nhưng nó thật sự hiệu quả.

Sau một vài giây lúng túng, hắn ta ngay lập tức phản ứng liền kéo Triệu Tuấn vào trong khu rừng.

Điều này là để tránh bị các đệ tử tuần tra phát hiện.

...

Ở một cái hang nhỏ, Chu Phụng đã kéo Triệu Tuấn đến đây.

Cái hang nhỏ này là do hắn ta tình cờ tìm thấy khi đang tìm đường trốn thoát.

Nó nằm trực tiếp trong khu rừng với nhiều cỏ dại che khuất lối vào.

Trước đó, Chu Phụng đã chuyển một số thức ăn đến đây.

Hắn ta dự định sẽ đóng cửa cô lập mình ở đây trong khoảng mười hoặc tám ngày.

Tuy nhiên, vì vừa mới trải qua những trạng thái căng thẳng quá mức, hắn ta chưa có thời gian để kiểm tra tình trạng của Triệu Tuấn.

"Ờm..."

Sau khi nhìn kỹ, Chu Phụng nhận ra mình lúc nảy có vẻ đã dùng sức quá mức.

Đằng sau gáy của Triệu Tuấn đã bị lõm vô bên trong khá sâu.

Trước đó hắn ta vẫn lo lắng liệu Triệu Tuấn có bị đánh cho chóng mặt hay không, nhưng bây giờ đã không còn là vấn đề chóng mặt nữa.

Hắn ta đã bị đánh chết.

Đối diện với cái xác trước mặt, hắn ta không biết tại sao bản thân mình lại không cảm thấy quá khó chịu.

Có lẽ vì hắn ta đã quá quen với việc này rồi!

Trong ba tháng ở ngoại môn, thực tế là Chu Phụng đã phải chịu nhiều sự xáo trộn về mặt tinh thần.

Chỉ vì một cái xác thôi mà.

Không thể phủ nhận khả năng thích nghi của con người thật sự mạnh mẽ.

"Không có đồ đạc gì sao? Điều đó là không thể đâu!"

Hắn ta bắt đầu tìm kiếm những thứ trên cơ thể của Triệu Tuấn, và kỳ quặc là hắn ta lại không tìm thấy gì cả?

Chu Phụng không thể tin rằng không có gì trên người của Triệu Tuấn. Làm sao mà người ta rời đi lại không mang theo bất cứ thứ gì? Điều này không hợp lý chút nào.

Không lâu sau, hắn ta phát hiện một chiếc túi vải nhỏ tinh tế.

"Có thể nào là trong truyền thuyết chiếc túi túi trữ vật?", bằng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết võ hiệp trước đó, Chu Phụng đưa ra một suy đoán hợp lý.

Sau khi kiểm tra, như ý nghĩ của hắn ta.

Thật sự đó là một chiếc túi trữ vật, và hắn ta dễ dàng nắm được cách sử dụng nó.

Bên trong có nhiều loại dược thảo và đồ đạc.

Đầu tiên là mười hai chai Huyết Đan, mỗi chai chứa khoảng mười hai viên Huyết Đan.

Chỉ riêng Huyết Đano đã có hơn trăm viên, đủ để hắn ta sử dụng một thời gian.

Tiếp theo là một lọ thuốc đặc biệt, chứa các loại thành phần giống như Huyết Đan vậy.

Sau khi chỉ cần ngửi một chút, trong cơ thể con Thị Huyết Cổ kia đã bắt đầu một cơn dịch chuyển nhẹ .

Ngoài ra, chỉ còn lại một số đồ ăn và quần áo.

Thật tuyệt vời! Tài nguyên tu luyện, đồ ăn và quần áo.

Có vẻ như Chu Phụng có thể sống trong hang động này trong một thời gian dài.

"Xin lỗi nhé! Điều này lại xảy ra vì thế giới này đã trở nên như vậy!"

Chu Phụng buộc túi trữ vật vào eo mình và cúi đầu tạ lỗi trước xác của Triệu Tuấn.

Sau đó, hắn ta đào một cái hố và chôn cất thi thể của Zhào Jùn.

Trên thế giới này, tất cả đều đẩy hắn ta phải lựa chọn như vậy.

Sau khi đào một cái hố và chôn Triệu Tuấn xong, hắn ta cảm thấy đói bụng.

hắn ta lấy một miếng thịt khô và cho vào miệng ngay lập tức.

Ngay sau khi ăn miếng thịt khô, bụng của hắn ta bắt đầu hoạt động, giống như một cái lò đốt cháy hết tất cả những thứ có ở trong bụng.

Đó là sự kích hoạt kỹ năng bị động của Bạo Thực.

Sau đó, một chút Huyết Khí dư thừa bắt đầu lan rộng từ phía sau cơ thể và tràn khắp toàn thân.

Trong khi đó, Thị Huyết Cổ trong cơ thể cũng bắt đầu hoạt động khi hắn ta ăn uống. hắn ta đã kích hoạt Thị Huyết Cổ bằng cách ăn uống.

Lượng Huyết Khí cực lớn trong cơ thể bị hút liên tục bởi Thị Huyết Cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK