Vị hôn thê kia của hắn, tiểu thư họ Hà, tên nghe hai chữ "Tiểu Vãn" êm tai. Vậy mà cuộc sống của cô lại chẳng bình lặng, êm ấm một chút nào.
Năm mười tám tuổi, thi đỗ đại học, Cố An Tước hứa sau này sẽ ở bên cô, sẽ cưới cô về làm vợ. Khi đó anh hai mươi bảy tuổi, có thể coi là lời hứa của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng đáng tin.
Vậy mà chỉ trong vòng năm năm. Ngày Hà Tiểu Vãn cầm trong tay tấm bằng cử nhân, đợi mãi mà không thấy anh cùng lời hứa quay trở lại.
Thiết nghĩ, người như Cố An Tước tiền đồ xán lạn, tương lai sẽ là trụ cột của Cố Thị, không thể vì chút tình cảm mỏng manh làm xao nhãng.
Cô đồng cảm với anh, thế nhưng nửa tháng sau... người nhà họ Cố lại đến gửi thiệp cưới.
Hà Tiểu Vãn tay nhận thiệp, nước mắt không kìm được mà tuôn dài, sau cùng khóc nấc lên rất lâu, như muốn khóc một lần cho hết nỗi uất ức kéo dài năm năm của cô.
Người cô hằng mong đợi, người đã hứa sẽ cho cô một tương lai hạnh phúc... thì ra từ lâu đã có người con gái khác thay thế.
...
Đống hành lý cuối cùng cũng dọn dẹp ngăn nắp, Hà Tiểu Vãn đến bên giường, nhìn chiếc váy cưới gập gọn gàng trong vali, không khỏi mỉm cười chua xót.
Cố An Tước, anh từng nói lòng người sẽ thay đổi, không ngoại trừ ai. Anh... cũng như họ sao?
Cốc... cốc...
Không gian trong phòng đột ngột phá tan, người làm của Cố gia đi vào, là dì Lam.
"Hà tiểu thư, đồ đã chuẩn bị xong chưa ạ?"
Hà Tiểu Vãn lén lau nước mắt, nhanh nhẹn kéo khóa vali lại, từ trên giường đưa đến tay dì Lam.
Giọng cô đè nén, khó khăn lắm mới che được tiếng uất nghẹn: "Dì Lam, phiền dì đưa cho Bộ trưởng Cố."
Dù Hà Tiểu Vãn đã cúi đầu thật thấp, nhưng dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian thân thiết. Hà Tiểu Vãn từ nhỏ đến lớn trưởng thành ra sao, tính cách thế nào, dì Lam cũng là người hiểu cô nhất.
Cô có che giấu cỡ nào đi nữa, cũng không thể qua mắt bà.
"Hà tiểu thư, tôi biết tình cảm cô dành cho ngài Cố sâu sắc nhường nào, nhưng chuyện gì cần đến cũng sẽ đến..."
"Được rồi." Hà Tiểu Vãn hít một hơi, chậm rãi ngẩng đầu. "Dì à, con chỉ đang hạnh phúc cho anh ấy thôi."
Dì Lam không đành lòng trông thấy nụ cười chua xót trên nét mặt Hà Tiểu Vãn. Thật ra chính bọn họ cũng không ngờ tới... người kết hôn với Cố An Tước sẽ là một người con gái khác cô.
Ngay lúc Hà Tiểu Vãn đau lòng định rời đi, dì Lam đã kịp chuyển lời của anh đến cô.
"Đợi đã Hà tiểu thư, ngài Cố căn dặn. Váy cưới cô chuẩn bị nhất định phải tự mình đem đến."
...
Xe dừng trước cổng biệt thự Cố gia.
Bây giờ là thời điểm khách khứa đến dự tiệc, dù mới chỉ là sắc trời vừa hửng sáng cũng vô cùng đông người. Hà Tiểu Vãn xen qua đám người đi vào trong, không dám ngẩng đầu quá cao, vì cô biết xung quanh mình bây giờ, chỉ toàn là hình cưới của anh cùng người con gái khác.
Cô đến đây hôm nay, e là còn không có vinh dự làm khách quý.
Biệt thự Cố gia, giống như ngôi nhà thứ hai của cô. Lúc nhỏ cùng Cố An Tước vui đùa ở đây, sáng nắng chiều mưa, là nơi cô thích về hơn là nhà.
Kéo theo vali lớn nhỏ lên hẳn tầng ba, nơi này là phòng nghỉ ngơi và phòng sách của Cố An Tước, tuyệt nhiên yên tĩnh hơn hẳn.
Hà Tiểu Vãn đứng ở chân cầu thang, còn không đủ dũng khí bước tiếp.
"Hà tiểu thư? Cô đến rồi sao?" Có người nhận ra cô, Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu, là thân tín của anh, Nghệ Lâm.
"Anh Lâm, chào anh." Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng chào hỏi, trong đầu còn nghĩ sẽ nhờ anh ta đưa đồ cho Cố An Tước. "Giúp tôi đưa cái này cho anh ấy được không?"
Nghệ Lâm nhìn vali cỡ vừa trong tay cô, biết rõ lời nhờ vả kia khó nhận cỡ nào, anh khẽ lắc đầu, vô cùng nuối tiếc.
"Hà tiểu thư, cô biết rõ tính cách của ngài ấy mà? Làm trái lời là không được đâu."
...
Hà Tiểu Vãn không ngờ trước sẽ có ngày này. Cũng không ngờ anh sẽ tàn nhẫn với cô như thế. Muốn cô tận tay chuẩn bị váy cưới cho cô dâu của anh, cảnh tượng anh đứng trước mặt cô gái ấy, đưa đến bộ váy cưới lung linh cô muốn sở hữu nhất, nói rằng đồ là anh đặc biệt chuẩn bị vì hôn lễ này...
Hà Tiểu Vãn không dám nghĩ tiếp nữa.
Đứng trước thư phòng anh, trái tim thiếu nữ từng vì người đứng sau cánh cửa này mà lần đầu rung động, nay cũng chính vì người đàn ông đó mà ném xuống hầm băng.
"Cố An Tước, lần cuối cùng... đây chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Cốc... cốc...
"Vào đi."
Cố An Tước ngồi trên bàn làm việc, trên người vẫn là áo choàng tắm bằng lụa, nửa kín nửa hở trùm lấy thân hình rắn chắc. Anh nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô gái đang chật vật cách đó không xa.
Hà Tiểu Vãn mở khóa vali, khó khăn treo váy cưới lên giá treo ngay cạnh đó.
Nhìn bóng lưng cô, Cố An Tước không kìm lòng mà tò mò. "Nhanh như vậy đã đem đến, chuẩn bị bao nhiêu lâu rồi?"
Động tác vuốt thẳng góc váy của cô khựng lại, cũng không quay đầu, lát sau mới lên tiếng.
"Năm năm."
Đầu mày Cố An Tước dần co lại.
Người con gái trước mặt bây giờ mới chịu xoay người nhìn anh, nhưng không giống cái quay đầu cười nói gọi tên anh của năm năm trước. Nét mặt của cô bây giờ... thật sự khiến anh có cảm giác áy náy.
"Sự chuẩn bị này cũng không phải nhà họ Cố nhờ vả..." Hà Tiểu Vãn nhìn anh, câu hỏi lại giống như ngầm khẳng định hơn. "Là chủ ý của anh đúng không."
"Tiểu Vãn." Cố An Tước đi đến trước mặt cô, khí lạnh trên người càng gần càng cảm nhận rõ được. Nhưng cô không sợ, bởi lẽ thứ cô sợ nhất cũng đã xảy ra rồi.
"Anh muốn nhìn bộ dạng thảm hại này lắm đúng không?" Hốc mắt Hà Tiểu Vãn đỏ hoe. "Bộ dạng chật vật vì hôn lễ của anh mà chuẩn bị váy cưới, đưa đến trước mặt anh, anh muốn tôi chúc phúc chứ gì?"
"Đừng nói nhảm." Cách vài xen ti mét, gương mặt người đàn ông gần như gần kề cô, khiến Hà Tiểu Vãn không đành lòng lùi ra sau.
Nhưng bàn tay Cố An Tước lại ép cô trở lại, cũng ép cô phải nhìn vào mắt anh.
Hà Tiểu Vãn càng thêm giận dữ, chống tay lên ngực anh đẩy ra. "Được thôi... chúc anh hạnh..."
"Ưm..."
Hà Tiểu Vãn tròn xoe mắt, bàn tay không ngoan ngoãn chợt dừng lại, không lường trước được hành động này của anh.
"Ưm... bỏ... Cố An Tước anh điên rồi!"
"Em cũng biết tôi đang điên đấy à?" Người đàn ông lúc này mới chịu ngưng lại, bàn tay nắm lấy cằm cô, gằn giọng nói. "Vừa nghe tin tôi kết hôn lại muốn bao chạy xa bay, em đúng là có bản lĩnh làm tôi điên tiết đấy."