• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa buồng lái được đẩy ra, Nghệ Lâm lập tức rời khỏi vị trí nhường chỗ cho anh.

Cố An Tước ngồi phía sau, nhìn bảng điều khiển nắm bắt tình hình chuyến bay.

Phía ghế cơ trưởng phát ra giọng nói. "Đối phương là tình địch à? Lại dám khiêu khích cậu trắng trợn như thế."

Cố An Tước gạt bảng điều khiển, tức thì, động cơ bên phải nổ thành một đám lửa như ngọn đuốc giữa không trung, dọa cho trực thăng nãy giờ đang kè kè ngay đó phải rời đội hình.

Tống Dịch thấy thế lập tức la lên.

"Này này lão Cố! Cậu trút giận thì cũng đừng phá cái Bombadier Global 8000 này của tôi chứ hả!"

Cố An Tước liếc qua, nhìn Tống Dịch đang la làng như đứa trẻ bị cướp miếng bánh ngon rồi dửng dưng nói.

"Nếu cậu còn không giải quyết đám người ngoài kia thì của quý này kiểu gì cũng thành phế phẩm."

Tống Dịch giữ vững tay lái, muốn trừng mắt chửi cái người mồm miệng độc đoan kia nhưng không thể.

"Dọa bé cưng của cậu sợ rồi hả?"

Với phong cách của Cố An Tước, người nào dám ngang nhiên khiêu khích chính diện thế này đều bị anh vờn đến thừa sống thiếu chết chứ làm gì có chuyện gấp gáp muốn đánh nhanh thắng nhanh thế này?

Giống như ngày trước gặp phải nhóm khủng bố công kích trên đường cao tốc. Vốn dĩ một con đường thẳng dễ đi lại bị người đàn ông này bày trận khiến đối phương không kịp gạt phanh. Chưa đến nửa canh giờ, xe nào không trụ được thì tự bốc cháy, nếu không ít nhất cũng thành đống sắt vụn không ra hình ra dạng.

Tống Dịch đoán rằng hôm nay trên xe có sự xuất hiện của cô "em dâu" nên Cố An Tước mới muốn nhanh chóng rút lui an toàn như thế.

Tống Dịch cười cười. "Được, cho cậu về nhà sớm một hôm."

Người đàn ông mạnh miệng nói lời răn đe nhưng tim can như thể muốn nhũn ra, anh nán lại quan sát tình hình một lúc rồi lập tức trở lại khoang máy bay kia.

Hà Tiểu Vãn nhìn sắc mặt chả mấy thay đổi của anh, gấp gáp hỏi.

"Là kẻ nào thế? Liệu... có xảy ra chuyện gì không?"

Bình thường bị tập kích dưới mặt đất đã rất nguy hiểm rồi, hiện tại mọi người đều đang ở trên độ cao mấy trăm nghìn mét, còn bị vây khốn thế này...

"Lozenro đi cướp." Cố An Tước nhìn ngắm vẻ mặt trắng bệch của cô, vươn tay xoa nắn cái eo thon trấn an tinh thần cô, bản thân thì tiến sát lại gần.

Bộ dạng khép nép thế này, giống như anh mới là người bị dọa sợ vậy.

"Tống Dịch chủ lái, tôi không tin tưởng cậu ta cho lắm."

Hà Tiểu Vãn nhận ra cái tên này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là Tống Dịch thì cô yên tâm rồi, còn người đàn ông này... cô lại không yên tâm cho lắm.

Anh lại đè lên người cô, nằm im bất động.

Hà Tiểu Vãn dùng hết sức đẩy người ra nhưng bất thành. "Bộ trưởng Cố, anh mau ngồi dậy, đừng có thừa nước đục thả câu!"

Tống Dịch gạt cần lái, giữ vững quỹ đạo bay của thân máy rồi mượn lực gió thổi ngược chiều bay vượt qua, nhanh chóng phá vỡ vòng vây của đối phương, thành công tiến vào địa phận trong nước.

Mười giờ hai mươi phút, kết thúc chuyến bay dài.

Mọi người cũng đã thấm mệt, đặc biệt là cơ trưởng Tống... vừa gánh trên vai trọng trách hộ tống Bộ trưởng Bộ Ngoại giao trở về an toàn, bây giờ còn phải gánh thêm một cục nợ trên vai nữa...

Dư Sênh đu trên người Tống Dịch, đôi chân dài quắp ngang hông anh, bám chặt không buông.

"Chào mừng trở về động bàn yêu! Đích thân nữ ma đầu nghênh đón, đằng ấy có vui không?" Cô gái không kiêng nể sự xuất hiện của bất kỳ người nào ở đây cả, nhìn thấy ý trung nhân thì lập tức lao đến như xé gió.

Đều là do Tống Dịch chiều chuộng mà ra.

Như lúc này đây, rõ ràng ban nãy vị cơ trưởng nào đó oán thán Lozenro bám dai như đỉa đói, vậy mà bây giờ bị Dư Sênh giày vò cũng không thể há miệng một câu trách cứ nàng.

"Vui chứ!" Tống Dịch đỡ lấy mông cô nàng, quấn quýt hôn lên cái má trắng mịn. "Có thể làm người ta vui hơn không?"

Dư Sênh véo má anh, tủm tỉm cười. "Mất nết quá đi!"

Ôm hôn thắm thiết một hồi mới nhận ra bản thân đang ở nơi đông người, đã vậy Cố An Tước còn chưa chịu rời đi. Tống Dịch đành nán lại chào hỏi vài ba câu.

"Lão Cố, tôi về nhà trước, mấy hôm nữa nhớ bày tiệc ăn mừng."

Cố An Tước lười biếng gật đầu bày tỏ đồng ý nhưng lại vẫy tay đuổi người. "Không tiễn."

Hà Tiểu Vãn đứng cạnh cảm thấy nuối tiếc.

"Ngài Cố đuổi người sớm như vậy, còn chưa kịp chào hỏi Dư Sênh."

Người đàn ông không an ủi, ngược lại còn muốn dập tắt sự trông chờ của cô. "Em nhìn hai người họ thế kia, còn ai quan tâm đến em ngoài tôi không?"

"..."

...

Hà Tiểu Vãn tiếp tục lịch trình ở nhà làm việc riêng, vốn dĩ năm giờ chiều là có thể kết thúc, vậy mà lại có người gọi thẳng đến điện thoại bàn ở văn phòng Ngoại giao khiến cô phải nán lại.

Cô vừa nhấc máy, giọng nói lanh lảnh ở đầu bên kia của Dương Ân đã vọng tới.

"Ngài Cố, hôm nay lại mặt... anh có thể cùng em trở về không?"

Giọng điệu rất nhún nhường, ngược lại khiến cô ù cả hai tai.

Hà Tiểu Vãn cố gắng bình ổn tâm trạng. "Bộ trưởng Cố không có ở đây."

"Ồ?" Dương Ân cười nhẹ, không giống mọi khi tức giận lớn giọng quát tháo một chút nào.

"Thư ký Hà đó sao? Hình như tôi gọi không đúng lúc rồi, vậy khi nào anh ấy quay về thì phiền cô chuyển lời nhé, có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK