• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng cấp cứu đã sáng đèn được gần một tiếng rồi.

Sau khi Phong Hi sắp xếp ổn thỏa sự cố vừa rồi, quay lại tầng vip được canh gác cẩn thận trong lúc Cố An Tước đang cấp cứu, thấy Hà Tiểu Vãn vẫn như cũ ngồi yên lặng ở đó.

"Cố phu nhân, cô vẫn chưa đi kiểm tra vết thương sao?" Phong Hi bước đến gần, khuỵu gối trước mặt Hà Tiểu Vãn.

Hà Tiểu Vãn bị chạm vào, bả vai kịch liệt run rẩy, mãi mới có thể nói một câu hoàn chỉnh.

"Đừng gọi tôi... là Cố phu nhân... tôi không xứng..."

Phong Hi nặng nề thở ra một hơi, tùy ý ra hiệu cho một lính gác ở đó gọi y tá đến đây kiểm tra trực tiếp vết thương trên người Hà Tiểu Vãn. Ngoài lòng bàn tay là vết dao cắt ra, trên người cô còn có rất nhiều vết trầy xước da khác, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng để lâu không xử lý cũng có thể bị nhiễm trùng.

"Liều chết quay lại lo cho an nguy của ngài Cố, ngoài cô ra, không ai xứng hơn với vị trí này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết xước của cô gái khẽ ngước lên, tóc bết dính vào da mặt, nhưng lại không thể làm mờ đi ánh mắt quật cường kia.

"Phong Hi... có phải nếu tôi không quay lại... sẽ không xảy ra chuyện này không?"

Phong Hi lau nước mắt trên mặt cô, bất lực lắc đầu. "Đều như nhau cả, Cố phu nhân quay lại thời điểm đó, chỉ giảm đi phần trăm khả năng tử vong của ngài ấy mà thôi."

Hà Tiểu Vãn cảm thấy trước mắt mờ mịt. "Cô nói vậy là ý gì?"

"Nếu Cố phu nhân không quay lại, tai nạn vẫn sẽ xảy ra, có khi còn thảm khốc hơn. Trong vòng bán kính 30 dặm cách sào huyệt của Hoắc gia đều là bẫy, con đường đó là lối duy nhất để thoát thân, nhưng lại không phải chiếc xe duy nhất nhắm vào ngài ấy."

"Thật ra sau khi chuyện vận chuyển vũ khí trái phép lần trước của Hoắc gia bị bại lộ, ngài Cố cũng đã dự liệu trước sẽ có hành động tiếp theo xảy ra. Chỉ là không ngờ bọn chúng lại phục thù theo cách này."

Nguồn gốc của Hoắc gia ở Nam Dương không phải vô danh, thậm chí còn có thể xếp ngang hàng với tứ đại gia tốc Cố - Hạ - Tống - Hà bây giờ. Chỉ là vài chục năm trước huyết mạch Hoắc gia bị đứt đoạn, gia môn dần tiều tụy suy thoái, sau đó dường như lặn mất tăm trong giới, không rõ đã ly tán về phương nào.

Chỉ có điều tham vọng của Hoắc gia vẫn thâm sâu không đổi, vừa mới khứ hồi đã trực tiếp đối đầu Cố gia.

"Cô nói Cố An Tước đã dự liệu từ trước. Vậy trước lúc đó, mục đích của Hoắc Siêu là gì?"

Trong đầu Hà Tiểu Vãn có quá nhiều nghi hoặc cần được giải đáp. Hà gia có Hà Cảnh Minh chống trụ, từ trước đến nay không để cô phải tham gia vào bất cứ tranh chấp gia môn nào. Ngẫm lại hiện giờ, có quá nhiều thứ cô đều cảm thấy mông lung không rõ.

Bao gồm cả việc nghi ngờ Cố An Tước biết điều gì đó lại cố ý che giấu cô.

Nét mặt Phong Hi đột nhiên chuyển thành thiếu tự nhiên. "Cố phu nhân... cô nên trực tiếp hỏi ngài Cố thì hơn. Dù sao cô cũng mong ngài ấy sớm tỉnh lại có đúng không?"

Vừa đúng lúc gọi được y tá tới, nghe tiếng động truyền tới ở phía hành lang, Phong Hi lập tức đứng dậy, đánh lừa sự chú ý của Hà Tiểu Vãn lên việc khác.

"Y tá tới rồi." Phong Hi lùi lại, vẫy tay với y tá đang kéo xe thuốc đến. "Nhanh chân lên."

Hà Tiểu Vãn nhìn đống đồ sơ cứu mà y tá đem đến, lại lần nữa trông ngóng nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu, mím môi nghe theo.

Cố An Tước... anh nhất định phải bình an đấy!

...

Trước sảnh bệnh viện, dưới tán cây xà cừ rộng lớn, Hà Cảnh Minh đang ngồi trong xe đợi cô.

Thân cận của anh nhìn thấy cô thì lập tức mở cửa xe để cô vào trong.

"Em không phải bác sỹ, ở lại phí sức chờ đợi cũng không có tác dụng." Cửa xe vừa đóng, Hà Cảnh Minh đã nhàn nhạt lên tiếng.

Tài xế và trợ lý đều ở bên ngoài xe chờ đợi, không gian bí bách chỉ còn hai người họ.

"Tại sao anh lại ở đó?" Hà Tiểu Vãn vẫn duy trì động tác cụp mắt từ lúc vào xe, lạnh nhạt chất vấn.

Hà Cảnh Minh hơi bất ngờ với câu hỏi này của cô, khẽ đánh mặt sang.

Hà Tiểu Vãn lại hỏi tiếp. "Cả chuyện anh trúng độc lần trước, có phải Hoắc gia làm hay không?"

Hà Cảnh Minh chớp mắt, ánh mắt thâm sâu quan sát sườn mặt cô gái. "Rất phức tạp, em không cần quá để ý."

"Em vốn cũng không muốn để ý." Hà Tiểu Vãn lúc này mới nhìn anh. "Nhưng em lại phát hiện bản thân phải hiểu rõ chuyện này."

"Tiểu Vãn." Hà Cảnh Minh đột nhiên đổi giọng, vươn tay vuốt mái tóc dài của cô như an ủi. "Đừng nói em nghi ngờ việc hôm nay có liên quan đến anh nhé?"

Hà Tiểu Vãn không bài trừ hành động của anh, vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm Hà Cảnh Minh.

Chợt nhận ra ánh mắt Hà Tiểu Vãn đã khác xưa rất nhiều, Hà Cảnh Minh đột nhiên cười khẽ, vô tư trả lời.

"Nếu em cho rằng anh gián tiếp muốn hại Cố An Tước thì không có khả năng đâu." Anh nhìn cô. "Mâu thuẫn của anh với Cố An Tước, mười thế lực như Hoắc gia cũng không đủ tư cách xen vào."

"Mâu thuẫn?" Hà Tiểu Vãn khẽ nhíu mày.

Hà Cảnh Minh bật cười thành tiếng. "Gieo nhân nào thì gặp quả đấy. Dù sao cậu ta cũng không thành thật với em."

"Nhưng hôm nay, là chúng ta nợ anh ấy một mạng."

Hà Cảnh Minh gật đầu thỏa hiệp. "Được, anh nhớ rồi, vậy nên mới để em ở đây cùng cậu ta."

Cô quay mặt đi, không để lộ biểu hiện gì nữa, vươn tay muốn mở cửa xe, lại đột ngột quay lại nhắc nhở anh Hai.

"Nếu có thể, anh hãy để ý Hoắc gia một chút, Hoắc Siêu chạy rồi, không gì đảm bảo sẽ không có Hoắc Siêu thứ hai."

Nghĩ lại hành động điên cuồng của người đàn ông đó, Hà Tiểu Vãn vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Hà Cảnh Minh nhìn theo cô, gật đầu. "Có thể."

...

Đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt, Phong Hi vừa định gọi điện thoại cho Hà Tiểu Vãn quay lại thì bị bàn tay của người phía sau ngăn lại.

Nét mặt Hạ Kiều vô cùng âm u. "Một lát nữa hẵng nói cho cô ấy biết."

Phong Hi thoáng khựng lại, không hiểu chuyện gì định mở miệng hỏi Hạ Kiều tại sao thì đội ngũ y bác sỹ đã trở ra.

"Ngài Cố đã an toàn, thương tích không quá nặng, một lát nữa nữa đến phòng hồi sức là có thể tỉnh lại." Có thể nhận ra cuộc cấp cứu không quá căng thẳng qua nét mặt của bác sỹ điều trị chính. "Chúng tôi vẫn luôn đánh giá cao thể lực và ý chí sinh tồn của ngài ấy."

Hai người đồng thời cúi đầu cảm ơn.

Hạ Kiều tâng quả táo táo trong tay lên không trung, nhìn ra hướng cửa sổ xuống phía dưới, không rõ tâm trạng.

Y tá vẫn ở trong phòng kiểm tra một loạt thông số sinh tồn cho người đàn ông trên giường bệnh. Không thể phủ nhận với ngoại hình này, cho dù tiều tụy đến mức nào cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp quyến rũ trên người anh.

Chạm vào ngón tay Cố An Tước khiến y tá trở nên căng thẳng, cô ngước nhìn bảng điện tử một lần nữa, phát hiện nhịp tim của anh càng ổn định thì nhịp tim của bản thân càng ngược lại.

Quay lại nhìn kim truyền dịch trên tay Cố An Tước một lần nữa, đột nhiên bàn tay khẽ động, phất qua phất lại như thể muốn nói gì đó.

Y tá vội nhìn gương mặt anh, chỉ thấy gương mặt điển trai kia đã có khí sắc hơn nhiều, đôi mắt hẹp dài đầy ẩn ý đang nhìn chằm chằm cô.

Nữ y tá kinh ngạc suýt chút nữa hét lớn lên, lại nhanh chóng bị người đàn ông trừng mắt, bàn tay vẫn yếu ớt làm động tác đuổi người.

Đối phương lập tức cúi người rời đi.

Hạ Kiều vừa đúng lúc quay lại, nhanh chóng bắt chuẩn lúc người đàn ông kia đang tinh ranh nhắm chặt mắt lại.

"Lão Cố, mạng lớn thật!"

Cố An Tước thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp, vươn tay tháo thiết bị thở bằng oxy ra khỏi mặt. "Vãn Vãn đâu?"

Hạ Kiều khoanh tay trước ngực, đứng cạnh giường bệnh thị uy. "Tôi chưa hỏi cậu thì thôi, người già yếu như cậu không có quyền chất vấn!"

Cố An Tước nhướng mày.

Hạ Kiều đắc ý nhìn toàn thân băng bó của người kia, không kiêng nể hỏi dồn dập.

"Tôi tự hỏi đám người Garbi đem đến có phải là ma nơ canh cho khí thế không? Phong Hi nói cậu bị tay bắn tỉa khống chế, rốt cuộc là khống chế kiểu gì?"

"Còn nữa, một đoạn đường lớn như vậy không thiếu gì chỗ tránh. Cậu tùy tiện đâm vào cột điện cũng không đến mức lật xe như thế!"

"Cậu có biết lúc đó tôi đến hiện trường nhìn thấy cảnh gì không? Em dâu khóc thừa sống thiếu chết, toàn thân cậu toàn máu me đỏ rực, kinh khủng chết đi được!"

"Tôi xem hộp đen trên xe cậu rồi, rõ ràng tình huống không hề cực đoan như thế!"

Cố An Tước nhắm mắt, nhăn mặt cắt lời. "Nói lắm thế?"

Hạ Kiều giơ nắm đấm lên không trung, hận không thể rèn sắt thành thép. "Cậu còn chê tôi nói nhiều hả? Lỡ như thực sự cậu ngỏm thật..."

Cố An Tước tức thì mở mắt nhìn chằm chằm cậu ta.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng động, giọng nói Phong Hi qua thiết bị gắn trên tường truyền từ bên ngoài vào.

"Thứ trưởng Hạ, Cố phu nhân đến thăm."

Nghe câu này, Cố An Tước lập tức khua tay về phía Hạ Kiều như cầu cứu.

Hạ Kiều trợn mắt, chẳng hiểu mô tê gì. "Lão Cố, cậu định đòi bế đấy à?"

"Mẹ kiếp, đưa máy thở đây!"

Giây trước giây sau, cánh cửa phòng bệnh đã được mở ra.

Hà Tiểu Vãn nhìn vẻ mặt khó coi của Hạ Kiều, lại thấy người trên giường bệnh không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cổ họng run lên.

"Ngài Cố vẫn chưa tỉnh lại sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK