"..."
Hai chữ này thành công biến Hà Tiểu Vãn thành một khúc gỗ.
Cố An Tước thở hắt ra một hơi, lại dùng sức ôm cô chặt hơn, đến nỗi cô muốn nghẹt thở.
"Anh thức dậy khi nào thế?"
"Lúc em đang ngủ."
"..."
"Chúng ta... dậy thôi." Hà Tiểu Vãn khẽ cựa quậy.
"Chúng ta à?" Người đàn ông khẽ cười, nhưng không mở mắt ra. "Nghe thích thật đấy."
"Anh... một lát nữa em phải đến thư phòng của lão Quý." Cô khẽ ngửa đầu ra sau, đỉnh trán ngay lập tức miết qua cái cằm cương nghị của anh. "Không thể chậm trễ."
Cố An Tước cuối cùng cũng hé mắt, đôi mắt đen láy thâm thúy khó dò. Đúng là anh đã dậy rất lâu trước đó rồi.
Hà Tiểu Vãn bước xuống giường, chạy nhanh vào nhà tắm không thèm quay đầu lại.
Đúng là cô gái tay chân rất nhanh nhẹn, lúc bước ra khỏi phòng tắm, quần áo trên người đã vô cùng chỉnh tề.
Mái tóc dài buộc lên cao, bộ váy màu hồng nhạt chạm đến mắt cá chân. Cố An Tước bước lại gần, hôn nhẹ lên trán cô rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Tiếng nước xối xả ào ạt, Hà Tiểu Vãn hơi thắc mắc, Cố An Tước có thói quen tắm rửa vào buổi sáng từ khi nào thế?
Cô bước đến bên mép bàn cạnh cửa sổ, ở đó vẫn còn hộp thuốc lẫn đống băng trắng dính máu. Cô không dám tưởng tượng nếu ngày hôm đó nhắm lệch, phát súng đó có lẽ đã không đơn thuần chỉ là một lời cảnh cáo nữa rồi.
Hà Tiểu Vãn cuộn tròn đống băng cũ kia lại, thẳng tay ném vào sọt rác. Trong lòng thầm nhủ sau này sẽ không hành sự theo cảm tính nữa.
Vết thương của anh phải đều đặn thay thuốc, sáng trưa chiều tối không được trì hoãn. Có như vậy mới mau lành.
Trong lúc đợi Cố An Tước, cô gọi điện cho Phong Hi.
"Cố phu nhân?"
"..." Mới hôm qua còn gọi "cô Hà", vậy mà hôm nay đã tự giác đổi cách xưng hô, ngay cả giọng điệu cũng đã thành kính hơn.
Hà Tiểu Vãn bật cười. "Có vẻ cô vẫn trung thành với ngài Cố của cô hơn."
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, qua một lát, Phong Hi lại điềm nhiên giải thích. "Cố phu nhân, đây là phép lịch sự và tôn trọng nhất tôi dành cho cô. Cố phu nhân... có chuyện gì không?"
"Sáng nay cô không cần lái xe đến đây." Hà Tiểu Vãn cầm miếng Bán Nguyệt Trảm trong tay. "Đầu giờ chiều hẵng đến."
Phong Hi hơi khựng lại. Quả thật cô đang lái xe đến cổ trấn, vừa mới qua ngọn núi đầu tiên. "Tôi biết rồi."
Ngón tay mảnh khảnh xoay vô lăng, tay còn lại cúp điện thoại, nhấn ga thả phanh điêu luyện, ngay giây sau đã hoàn chỉnh thực hiện một cú quay xe 360 độ đẹp mắt.
Cũng ngay lúc này, ba chiếc SUV đối diện đang lao như bay về phía này, một trong số đó còn có người thò đầu ra khỏi cửa xe điên cuồng xả súng.
Phong Hi bị ép phải chạy lùi lại một đoạn tránh mưa đạn, không nghĩ nhiều một lần nữa quay xe, tức tốc lao vụt đi về hướng khác.
Đám người đó... nãy giờ đều bám theo cô sao?
...
Điện thoại vừa đặt xuống, vừa khéo Cố An Tước từ trong phòng tắm bước ra.
Mái tóc đen nhánh rũ qua mi mắt ướt nhẹp dính thành từng sợi, thậm chí có giọt nước còn rơi xuống vai áo sơ mi của anh. Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng, anh chỉ cúi mặt xuống, giống như đang kiềm chế điều gì.
Chẳng lẽ... vết thương nhiễm trùng?
Nghĩ đến đây, bước chân cô gái không khỏi gấp gáp hơn. Cô lao đến chắn trước mặt anh, đỉnh đầu chỉ có thể chạm đến cái cằm nghiêm nghị của anh, vì anh đang cúi đầu xuống nên cô không cần kiễng chân cũng có thể dễ dàng đặt lòng bàn tay lên trán anh.
Đúng là rất nóng.
"Anh... sốt rồi?" Không phải chứ, ban nãy rõ ràng lúc cô... à, lúc hai người ngủ chung, anh cũng không nóng như này.
"Không phải sốt." Cố An Tước gỡ tay cô ra, giọng anh hơi khàn, cũng không chịu ngước mắt lên nhìn cô.
"Nóng thế này mà? Anh cởi đồ ra đi, tôi xem vết thương thế nào đã." Hà Tiểu Vãn nói xong còn định động thủ.
"Vãn Vãn..." Âm điệu thấp đến độ như chạm xuống giới hạn, lúc này anh mới nhìn cô.
"Em còn đòi cởi đồ nữa..." tôi sẽ cởi luôn bộ đồ trên người em ra mất!
Nửa câu sau bị anh nhịn xuống, Cố An Tước tự tay cởi áo, vết thương bị dính nước trông vô cùng khó coi, anh nói. "Thay thuốc đi."
Từ sau lần hai người thân mật đó, cảm giác mãnh liệt ấy đến giờ vẫn khiến anh khó lòng mà kiềm chế được. Chỉ cần một hành động đụng chạm nhỏ... nó... cũng phản ứng.
Cố An Tước nhìn cô gái ngồi trước mặt, tự hỏi nếu cô đọc được suy nghĩ của anh lúc này, liệu sẽ mắng bao nhiêu câu "cầm thú" nữa.
"Xong rồi."
"Ừ, em..."
Cố An Tước vừa định mở miệng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
"Sư muội, em đã dậy chưa?"
"..."
Người bên ngoài rõ ràng là Trác Văn Thiên, sự xuất hiện của anh ta đương nhiên đã chọc giận Cố An Tước.
"Ngày nào cậu ta cũng gọi em thế này à?"
"Nào có." Rõ ràng hai người không phải kiểu suy nghĩ mà anh đang hiểu lầm, nhưng chẳng hiểu sao Hà Tiểu Vãn lại vô thức lúng túng. "Trác sư huynh bình thường rất tế nhị, hôm nay chắc là..."
Cô còn chưa nói xong, Cố An Tước đã xông đến cửa.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu lạnh lùng trong phút chốc khiến Trác Văn Thiên im bặt.
"Hai người..." Trác Văn Thiên nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại muốn nhìn vào trong, chỉ tiếc là bóng dáng cao ngất phía trước đã chặn mất. "Đêm qua, hai người ngủ chung à?"
Cố An Tước thuận thế dựa lên cánh cửa.
"Sư đệ đoán xem?"