Đây không phải lần đầu tiên Giang Tiểu Nhạc thấy chàng trai kia bán thân.
Ngày cuối thu, mùa đông sắp tới gần, thành phố H đã nổi gió bấc, thời tiết khá lạnh. Đèn đường đầu hẻm bị hư mất một bóng nên chỉ còn chút ánh sáng lẻ loi hiu quạnh chiếu xuống, chàng trai kia đứng đầu ngõ hút thuốc, vóc dáng cao gầy, quần jean tôn lên đôi chân dài trời cho và cặp mông đầy đặn nhìn hết sức bắt mắt.
Ánh đèn nhạt nhòa bao trùm lên anh, một bàn tay hạ lưu đặt trên mông anh nắn bóp như đang đánh giá một món hàng. Bàn tay kia tham lam sờ soạng hồi lâu rồi vén áo lên, da thịt trắng trẻo lập tức lộ ra.
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm phần eo kia mấy lần, đột nhiên nhớ tới bánh bao trắng sáng nay mình ăn, bánh bao mềm xốp thơm lừng, chẳng hiểu sao Giang Tiểu Nhạc nhìn vòng eo kia lại thấy thèm.
Giang Tiểu Nhạc nghĩ mình đói bụng rồi.
Chàng trai kia còn đang gạ gẫm gã đàn ông đứng đối diện mình, vì ở xa nên Giang Tiểu Nhạc không thấy rõ mặt đối phương mà chỉ thấy ngón tay cầm điếu thuốc đung đưa qua lại, có một cảm giác ngả ngớn phóng đãng không sao tả xiết.
Đột nhiên anh có vẻ mất hứng, hất ra bàn tay đang sàm sỡ mình rồi dập tắt điếu thuốc bỏ đi chẳng chút lưu luyến.
Chưa đi mấy bước thì gã đàn ông kia lại đuổi theo nắm tay chàng trai cười nói gì đó, chàng trai kia mới chịu dừng chân. Cũng không phải anh ngừng lại một cách cứng nhắc mà hơi cúi người tới trước ngắm nghía đối phương, ánh mắt lướt từ ngón tay lên mặt như mang theo móc câu.
Giang Tiểu Nhạc vừa nhìn vừa thầm đếm ngược từ năm xuống, đếm tới một thì gã khách làng chơi kia lập tức đi theo Trần Thúc.
Chàng trai bán mông tên là Trần Thúc.
Giang Tiểu Nhạc từ thành phố khác lang thang tới đây, từ chỗ này chẳng có mục đích gì đến chỗ khác, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết ven đường.
Cậu đã tới thành phố H ba tháng.
Như con ruồi chỉ thích bu quanh đống rác, Giang Tiểu Nhạc mau chóng chui vào chỗ nghèo nhất loạn nhất thành phố H. Ở đây có rất nhiều người, dân xì ke, dân cờ bạc, gái điếm trai bao, dân nghèo...... Ai cũng chui rúc trong xó xỉnh này.
Ngày đầu tiên Giang Tiểu Nhạc tới đây đã no đòn.
Cậu bị mất điện thoại, đánh cậu không phải kẻ cướp mà là mấy tên nhóc lưu manh giở trò ma cũ bắt nạt ma mới. Bọn chúng đè Giang Tiểu Nhạc xuống đất rồi tay đấm chân đá, cậu bị đánh đau cũng không lên tiếng, sau đó một kẻ tới gần, khi đối phương muốn cướp điện thoại di động của cậu thì cậu túm lấy cánh tay hắn cắn mạnh, tên kia lập tức kêu la thảm thiết.
Khi tay hắn thoát khỏi miệng cậu thì máu me đầm đìa, đôi mắt Giang Tiểu Nhạc trắng đen rõ ràng, con ngươi đen như mực, khi nhìn chằm chằm người khác cực kỳ giống chó hoang đói khát ven đường, ánh mắt trừng trừng hung ác như chỉ chực nhào tới cắn xé đối phương.
Điện thoại vẫn bị cướp mất.
Giang Tiểu Nhạc bị đánh mặt mũi bầm dập, trong miệng đầy máu nhưng từ nhỏ cậu đã đánh nhau không ít, cũng bị đánh không ít, tuy đã che đi chỗ hiểm nhưng toàn thân vẫn đau cực kỳ. Cậu nép mình trong góc, mười bốn mười lăm mà nhìn y như đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, te tua tơi tả như sắp chết tới nơi.
Giang Tiểu Nhạc nuốt xuống máu trong miệng, một người đi qua bên cạnh, cậu không thèm để ý mà đối phương cũng chẳng buồn liếc nhìn cậu. Giang Tiểu Nhạc đói bụng, cả ngày rồi chưa ăn gì nên đói không ngủ được.
Giang Tiểu Nhạc chật vật đứng dậy nhưng đầu gối bầm tím vô cùng đau đớn, thế là cậu run rẩy ngã xuống lại.
Đầu váng mắt hoa.
Đột nhiên có tiếng bước chân tới gần, một đôi chân đi qua trước mặt Giang Tiểu Nhạc rồi dừng lại, củ khoai nướng ăn hết phân nửa rơi xuống trước mặt cậu.
Túi ni lông đỏ bọc khoai nướng tỏa mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi Giang Tiểu Nhạc khiến cậu càng đói hơn.
Cậu ngẩng đầu lên thì đã thấy đối phương đi xa, đôi chân thon dài thẳng tắp, bóng lưng cao gầy ung dung đi về phía đầu ngõ.
Sau đó Giang Tiểu Nhạc nghe người khác cười như không cười gọi anh là Trần ca, Trần Thúc, khi nào không vui thì gọi điếm đực bán mông.
Trần Thúc cũng chẳng thèm để ý, vừa hút thuốc vừa cười mắng một câu mẹ mày, ông bán đấy, mày có tiền mua không?
Danh Sách Chương: