Triệu Tứ vừa dứt lời thì Giang Tiểu Nhạc bị túm đầu nện mạnh xuống đất, bột trắng dính lên gò má như vết nứt trên băng, rốt cuộc trên mặt cậu cũng lộ ra vẻ phản kháng.
Trần Thúc nói không được dính vào ma túy.
Không được —— Trần Thúc, Trần Thúc!
Con ngươi Giang Tiểu Nhạc run rẩy, hơi thở ngừng lại, ra sức giằng co. Nhưng cậu càng giãy giụa thì Triệu Tứ càng hả hê, hắn túm gáy Giang Tiểu Nhạc rồi hung tợn nói: "Chẳng phải muốn tao tha cho mày sao?"
"Hút một hơi rồi tao thả mày đi, trời cao biển rộng, mày muốn đi đâu thì đi đó." Hắn thì thầm với Giang Tiểu Nhạc, cậu càng giãy giụa kịch liệt hơn, khi Triệu Tứ đưa tay ra, cậu cắn cổ tay hắn một cái. Triệu Tứ hét thảm một tiếng rồi hung hăng bạt tai Giang Tiểu Nhạc, tay trái chụp lấy cổ cậu nện mạnh vào góc bàn bên cạnh.
Giang Tiểu Nhạc kêu rên, miệng hé ra, máu ướt chảy xuống làm loang lổ cả khuôn mặt.
Triệu Tứ nhìn dấu răng trên cổ tay, cậu cắn quá mạnh làm da tróc thịt bong, đau đến run rẩy, Triệu Tứ căm hận đá mạnh Giang Tiểu Nhạc một cú.
Hắn cười lạnh: "Không hút chứ gì, vậy hôm nay ông sẽ thưởng cho mày đồ tốt."
Hắn lấy ra một ống tiêm, cây kim rất mảnh, hắn búng nhẹ rồi đưa lại gần Giang Tiểu Nhạc. Xuyên qua lọn tóc ướt nhẹp, Giang Tiểu Nhạc thấy ống tiêm trong tay Triệu Tứ thì hơi thở lập tức trở nên gấp rút, muốn giãy giụa nhưng tay chân đều bị giữ chặt, toàn thân căng cứng.
"Đồ tốt đấy, người khác muốn còn không được đâu," Triệu Tứ nhếch miệng nói, "Chích một mũi sướng như tiên, xem như anh cho mày thực hành."
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, theo sau là giọng nói ồn ào, còn kèm theo mấy tiếng kêu sợ hãi. Triệu Tứ khựng lại, cánh cửa đang đóng kín bị đạp ra, thanh niên cao gầy đứng ngoài cửa không phải Trần Thúc thì là ai. Trong tay Trần Thúc cầm cây cơ bi-a bị bẻ gãy không biết lấy ở đâu, anh đi tới nhìn Giang Tiểu Nhạc bị đè nghiến xuống đất và ống tiêm trong tay Triệu Tứ, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: "Anh Triệu, làm người phải chừa đường lui để sau này còn dễ gặp nhau, tốt xấu gì mọi người cũng xem như nửa hàng xóm, cần gì phải làm đến mức khó coi như vậy?"
Triệu Tứ cười lạnh: "Mẹ kiếp mày là cái thá gì, chỉ là một thằng điếm đực thôi, ông làm gì mày quản được chắc?"
Trần Thúc thản nhiên nói: "Tôi không xen vào nhưng Giang Tiểu Nhạc thì tôi phải quản."
Triệu Tứ chế giễu: "Chà, hiếm thấy quá nhỉ."
"Thời buổi này bán dâm còn nói tình nghĩa nữa chứ." Hắn đá Giang Tiểu Nhạc rồi nói, "Bồ mày tới cứu mày kìa."
Giang Tiểu Nhạc ra sức nắm chặt ngón tay, mắt cụp xuống, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Trần Thúc, chỉ cảm thấy khó xử, sống mũi cay cay mà không biết tại sao.
Trần Thúc nhíu mày: "Triệu Tứ, anh muốn trút giận thì làm bấy nhiêu đó là đủ rồi, muốn ra oai cũng ra rồi, cứ làm khó một đứa nhỏ như Giang Tiểu Nhạc mà không thấy mất mặt à?"
Triệu Tứ cười lạnh một tiếng, "Đứa nhỏ —— Đứa nhỏ này ghê gớm lắm, mẹ kiếp còn dám giết người nữa đấy."
Trần Thúc im lặng giây lát rồi hỏi: "Vậy anh muốn gì?"
Triệu Tứ ngồi trên ghế salon gẩy gẩy ống tiêm trên bàn rồi cười nói: "Gấp cái gì, đàn em muốn đi, tao làm đại ca chỉ muốn tặng nó đồ tốt thôi."
Nghe thấy chữ "muốn" kia, trong lòng Trần Thúc thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn Triệu Tứ nói: "Không được. Giang Tiểu Nhạc không thể dính vào thứ này."
Triệu Tứ nhếch miệng: "Còn cần mày cho phép à?"
"Dù hôm nay ông có chặt từng ngón tay của nó thì mày cũng chỉ có thể nhìn thôi."
Sắc mặt Trần Thúc đột nhiên lạnh đi, cầm cây cơ trong tay chỉ một cái rồi nói: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải mang Giang Tiểu Nhạc đi thì sao?"
Triệu Tứ bật cười: "Nói với mày vài câu lại tưởng mình là VIP đấy à? Trần Thúc, mẹ kiếp mày chỉ là điếm đực thôi, lo bán mông đi, đừng có tìm chết nữa!"
Trần Thúc kéo ghế ngồi xuống rồi nói: "Đúng lúc thật, bao năm nay tôi vẫn đang tìm chết nhưng mạng cứng quá," anh dừng một lát, mỉm cười nhìn Triệu Tứ rồi gằn từng chữ, "Nên không chết được."
Trần Thúc nói: "Đúng vậy, Trần Thúc tôi không phải VIP, vậy còn Tam gia thì sao?"
Triệu Tứ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Trần Thúc, anh cười nói: "Tam gia của Đường gia ấy."
Trong thành phố H rộng lớn này, người duy nhất được gọi là Tam gia, còn mang họ Đường thì chỉ có Đường Hiểu Ý.
Người này rất nổi danh, ảnh đăng trên báo cũng rất đẹp trai, nhưng Đường Hiểu Ý lại không phải người hiền lành, ngay cả Triệu Tứ cũng chưa được gặp hắn mấy lần.
Triệu Tứ lạnh lùng nói: "Trần Thúc, mày mà ăn bám được Đường gia thì còn phải bán mông trả nợ hay sao? Bớt đem Tam gia ra dọa đi!"
Trần Thúc vuốt ve cây cơ bị gãy lởm chởm trong tay, anh ấn ngón tay vào đầu gỗ nhọn, không nhanh không chậm nói: "Tôi có dọa anh hay không, anh thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Triệu Tứ không nói gì mà cân nhắc lời Trần Thúc nói, hắn không tin Trần Thúc có quan hệ với Đường Hiểu Ý, nhưng nếu có thì hôm nay hắn sẽ khó lòng động đến Giang Tiểu Nhạc.
Thành phố H là một vũng nước đục, còn khu Tây chỉ là chỗ nước cạn so với cả thành phố H rộng lớn.
Bất thình lình tiếng chuông reo lên, Triệu Tứ biến sắc nhìn Trần Thúc, anh cười với hắn rồi lười biếng dựa vào thành ghế.
Mấy giây sau, Triệu Tứ vẫn nghe máy, càng nghe mặt hắn càng sa sầm.
Điện thoại dập máy, Trần Thúc đứng dậy nói: "Tôi đem người đi nhé?"
Triệu Tứ không nói lời nào.
Trần Thúc bình tĩnh nhìn Triệu Tứ: "Còn chuyện gì nữa không?"
Nửa ngày sau, Triệu Tứ miễn cưỡng phất tay, mấy người đang giữ Giang Tiểu Nhạc lùi lại hai bước.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Đứng dậy nổi không?"
Giang Tiểu Nhạc chật vật ậm ừ, chậm chạp đứng dậy đi tới chỗ Trần Thúc.
Trần Thúc vòng qua Giang Tiểu Nhạc nhìn Triệu Tứ nói: "Anh Triệu, Giang Tiểu Nhạc là em tôi, tôi đã mất một đứa em trai, giờ chỉ còn mỗi đứa này thôi. Ai cũng biết Trần Thúc tôi bênh con nhất, chuyện hôm nay xem như mua cho Giang Tiểu Nhạc một bài học."
"Sau này ai dám đụng vào cậu ấy thì tôi sẽ liều mạng với kẻ đó."
Danh Sách Chương: