Trần Thúc nói quất là quất, Giang Tiểu Nhạc sững người, sau khi chịu mấy roi mới kịp phản ứng, "Trần Thúc, đau!"
Trần Thúc lạnh lùng nói: "Đáng đời."
"Bán thuốc phiện, buôn ma tuý, mẹ kiếp Giang Tiểu Nhạc cậu đúng là chán sống mà!" Trần Thúc càng nói càng tức, bất kỳ ai có đầu óc cũng biết thứ kia không thể dây vào, nào ngờ Giang Tiểu Nhạc lại không biết sống chết như thế.
Một lần dính vào, cả đời bị hủy.
Giờ Trần Thúc nghĩ lại vẫn còn sợ, quất Giang Tiểu Nhạc thêm mấy cái, đánh thẳng vào cánh tay cậu. Giang Tiểu Nhạc mặc đồ ngủ, chẳng có chút phòng bị nào, chổi lông gà quất trúng thịt làm cậu xuýt xoa vì đau, lùi lại nói: "Trần Thúc, anh đánh thật đấy à?"
Trần Thúc lạnh giọng nói: "Gọi điện ngay cho tôi."
Giang Tiểu Nhạc xoa xoa cánh tay, nhìn Trần Thúc rồi chậm rãi nói: "Trễ quá, anh Triệu ngủ rồi."
Trần Thúc nhíu mày, vớ lấy chổi lông gà lại muốn đánh cậu, "Hắn có ngủ hay không cũng mặc kệ, gọi ngay cho ông, nếu không tối nay ông quất chết cậu."
Giang Tiểu Nhạc xoay người trên ghế salon tránh đi một roi, la oai oái: "Đừng đánh nữa, Trần Thúc, đau thật á."
Trần Thúc cười lạnh: "Mới nhiêu đây mà nhằm nhò gì? Nếu cậu làm thật thì đao chém đạn bắn có mình cậu chịu thôi, Giang Tiểu Nhạc, tôi hỏi cậu lần nữa, hôm nay cậu có gọi điện không thì bảo?"
Anh nói: "Không gọi thì từ nay về sau đường ai nấy đi, mẹ kiếp cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thúc, không nói lời nào.
Trần Thúc đè nén lửa giận, lồng ngực phập phồng, hai người cách nhau chiếc ghế salon, thấy Giang Tiểu Nhạc không mở miệng, Trần Thúc đưa tay định quất tiếp nhưng lại bị cậu nắm chổi lông gà kéo tới, Trần Thúc lảo đảo một cái, cánh tay bị Giang Tiểu Nhạc bắt lấy. Đuôi mày khóe mắt thiếu niên lộ rõ vẻ vui mừng, chồm tới hôn anh, "Trần Thúc, anh đáng yêu lắm."
"......" Trần Thúc bất ngờ bị cắn môi một cái, tức quá hóa cười, "Cút mẹ cậu đi."
Giang Tiểu Nhạc không hề tức giận, trái lại còn thích Trần Thúc hơn, dụi dụi vào trán và má anh, "Không cút, Trần Thúc, anh quan tâm em mà."
Trần Thúc: "Hừ."
"Ông đây hăng hái làm việc nghĩa, diệt trừ mầm mống gây họa cho đất nước thôi."
Giang Tiểu Nhạc lại cười rồi hôn chóp mũi Trần Thúc, hôn môi anh, "Em thật sự thích anh lắm."
Trần Thúc cạn lời, cố ý trêu cậu, "Bị đánh mà còn thích nữa, Giang Tiểu Nhạc cậu có đam mê khác người đúng không?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại tràn ngập yêu thương không che giấu được, hết sức vui vẻ. Cậu lắc đầu nói: "Em không thích bị đánh, em thích Trần Thúc, thích anh lo cho em, thích anh quan tâm em."
Tim Trần Thúc như bị ai bóp mạnh một cái, anh thở dài nói: "Giang Tiểu Nhạc, đừng dính vào ma túy, thật sự không có đường về đâu."
Giang Tiểu Nhạc nhớ tới khoản tiền kếch xù mà Triệu Tứ hứa cho mình, thoáng do dự rồi gật đầu nói: "Dạ."
"Trần Thúc, anh không cho em làm thì em không làm nữa."
Trần Thúc nói: "Không phải chỉ vì tôi không cho cậu làm mà chuyện này vốn dĩ không nên làm, đây là ranh giới cuối cùng của con người."
Giang Tiểu Nhạc ngước mắt nói với Trần Thúc: "Ranh giới cuối cùng của em là anh."
"Anh không thích thì em sẽ không làm," Giang Tiểu Nhạc nói.
Trần Thúc trầm mặc một hồi, quan niệm đạo đức và pháp luật của Giang Tiểu Nhạc rất mờ nhạt, hoàn toàn không quan tâm đến ma túy mà chỉ quan tâm anh có thích hay không.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Thúc chợt cảm thấy tình cảm này của Giang Tiểu Nhạc quá mức sâu nặng, đồng thời lại thấy may mắn vì Giang Tiểu Nhạc thích mình.
Trần Thúc âm thầm thở dài, nhìn Giang Tiểu Nhạc hỏi: "Đau không?"
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt nói: "Đau."
Trần Thúc vứt chổi lông gà đi rồi nói: "Tới đây."
Giang Tiểu Nhạc chống ghế salon bật dậy, ngồi cạnh Trần Thúc vén tay áo lên cho anh xem, da cậu trắng nên hai lằn đỏ trên cánh tay hết sức nổi bật.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Anh nhìn nè."
Trần Thúc hơi áy náy nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đáng đời, không phải tại cậu tự chuốc à?" Anh đưa tay xoa xoa, chưa kịp thu tay về thì đã bị Giang Tiểu Nhạc nắm lấy ngón tay rồi chồm tới hôn môi anh một cái, cậu nói: "Trần Thúc, em thích anh lắm."
Danh Sách Chương: