• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tiểu Nhạc giỏi nhất là được voi đòi tiên, tận dụng thời cơ.

Cứ như hai mạch Nhâm Đốc của cậu đột nhiên khai thông, vốn dĩ ở chung với Trần Thúc, Giang Tiểu Nhạc còn giữ quy củ, cùng lắm là sờ tay hay chồm tới hôn trộm, giờ nhìn Trần Thúc chỉ thấy chỗ nào của anh cũng hấp dẫn mình, không dính sát vào thì toàn thân bứt rứt khó chịu.

Không cho ôm thì trong lòng ngứa ngáy, mà ôm rồi lại càng ngứa hơn.

Trần Thúc không chịu nổi kiểu bám người của cậu, khi Giang Tiểu Nhạc ôm gối mình nhảy lên giường, anh đưa tay cản lại rồi mắng, "Giang Tiểu Nhạc, mẹ nó em chưa dứt sữa à?"

Giang Tiểu Nhạc chớp mắt nói: "Trần Thúc, em muốn ngủ chung với anh."

Trần Thúc nói: "Anh không muốn ngủ với em."

Giang Tiểu Nhạc ngủ rất đáng ghét, chậc, nói đáng ghét cũng không hẳn, chỉ là ôm ngủ như vậy khiến người ta mụ mẫm, cứ như hai người đang yêu nhau thắm thiết vậy—— Yêu nhau, hai chữ này nóng phỏng người, nóng đến nỗi tim Trần Thúc treo cao, cứ mãi lo được lo mất, không thể hạ xuống, không sao bình tĩnh lại.

Thật ra Giang Tiểu Nhạc rất đáng ghét.

Trần Thúc tự hỏi không biết cậu học tính này ở đâu mà giống như chó gặm xương, cắn chặt không nhả, cứ như muốn ăn hết vậy, há miệng ngậm miệng đều là yêu.

Sao Giang Tiểu Nhạc dám nói lời yêu dễ dàng thế chứ?


Cậu có thể yêu anh bao lâu? Sao cậu dám chắc anh cũng yêu cậu?

Hình như Giang Tiểu Nhạc chẳng thèm để ý gì cả.

Nhưng Trần Thúc lại để ý, anh thấy bực bội vì sự để ý này, anh có thích Giang Tiểu Nhạc không? Nếu nói không thích thì anh đã chẳng dẫn cậu theo khắp nơi, ngay cả tương lai chưa hề nghĩ tới cũng bao gồm cả Giang Tiểu Nhạc, mặc dù lúc đầu anh đối xử khác biệt với cậu là vì Trần Khinh.

Một đứa bé nhỏ hơn Trần Khinh, không có nhà để về.

Nhưng nếu nói thích thì sao anh lại thích Giang Tiểu Nhạc chứ? Tên nhóc này còn nhỏ hơn Trần Khinh hai tuổi, nhìn anh sẽ già hơn.

Thật đáng ghét.

Giang Tiểu Nhạc không thèm để ý, vóc dáng cao lớn đủ để nhìn thẳng vào Trần Thúc, cậu nói: "Trần Thúc, em không làm gì đâu."

Trần Thúc tặc lưỡi, lông mày nhướng lên, "Chứ em còn muốn làm gì nữa hả?"

Giang Tiểu Nhạc nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Muốn."

Trần Thúc "ồ" một tiếng: "Em muốn làm gì?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thúc, vừa định mở miệng thì nghe anh nói, "Thôi em đừng nói nữa, miệng chó nhả không ra ngà voi đâu."

Lạ thật, sao lại có người thanh tú xinh đẹp mà nói những câu hạ lưu tỉnh bơ vậy chứ.

Trần Thúc hơi đau đầu.

Trần Thúc nói: "Đem chìa khóa phòng anh tới đây."

Giang Tiểu Nhạc lấy chìa khóa phòng anh ra.

Giang Tiểu Nhạc chậm rãi móc chìa khoá ra khỏi túi áo ngủ rồi nói: "Không có chìa khoá em cũng vào được."


Trần Thúc cười khẩy: "Ái chà, anh Tiểu Giang giỏi quá nhỉ, còn giao đồ ăn làm gì, đi cạy khóa cho rồi."

Giang Tiểu Nhạc lơ đễnh nói: "Hôm nay có người bảo em đến làm người mẫu."

Trần Thúc nhíu mày: "Ai vậy."

"Không biết," Giang Tiểu Nhạc dứt khoát nói, "Đặt đồ ăn rồi kéo em vào, nói muốn chụp ảnh cho em."

Trần Thúc hỏi: "Ảnh gì?"

Giang Tiểu Nhạc nói: "Ảnh nghệ thuật."

"Ảnh nghệ thuật gì?" Trần Thúc nói, "Giang Tiểu Nhạc, chắc không phải em gặp trúng kẻ lừa đảo đấy chứ?"

Giang Tiểu Nhạc làm thinh.

Lông mày Trần Thúc càng nhíu chặt hơn, "Em nhận lời rồi à?"

Giang Tiểu Nhạc bình tĩnh nói: "Ừm, anh ta gọi cho em mấy lần, nói chụp ảnh trả tiền, chụp một lần còn kiếm nhiều tiền hơn giao đồ ăn cả tháng."

Trần Thúc tức quá hóa cười: "Giang Tiểu Nhạc, em có ngốc không thế? Tên kia là ai, em có biết gì không mà nhận lời? Bảo em chụp ảnh nude quay phim sex em cũng làm à? Đưa điện thoại cho anh."

Giang Tiểu Nhạc không nhúc nhích, nhìn Trần Thúc cười rồi chồm tới hôn anh.


Trần Thúc đưa tay cản cậu: "Đừng rộn, nói rõ ra xem nào."

Giang Tiểu Nhạc bật cười, hôn ngón tay một cái rồi nói: "Trần Thúc, anh thật đáng yêu."

"Đáng yêu cái rắm," Trần Thúc bỗng nhiên hiểu ra, trừng Giang Tiểu Nhạc, "Em lừa anh hả?"

Giang Tiểu Nhạc nói ngay: "Đâu có. Anh ta gọi điện cho em nhưng em chặn số rồi."

Trần Thúc thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên mắng to: "Mẹ nó em giỡn mặt với anh đấy à?"

Giang Tiểu Nhạc cười nói: "Trần Thúc, anh quan tâm em kìa."

Trần Thúc cười lạnh: "Không quan tâm sao được, bố quan tâm con trai ngốc là lẽ thường tình mà."

Còn chưa dứt lời đã bị Giang Tiểu Nhạc đè xuống giường, cậu cọ xát môi anh rồi nói: "Anh lo cho em thì có."

"Anh thích em mà," Giang Tiểu Nhạc quả quyết, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ, "Trần Thúc, chúng ta hẹn hò đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK