Có một số chuyện không phải bạn nhìn thấy, mọi người đều sẽ nhìn thấy.
Cũng như có những tội lỗi không phải ai cũng biết... Nhưng tôi có thể biết được ngọn nguồn...
Tôi có một bí mật chỉ riêng mình biết, thật ra là, tôi đã từng nói nhưng không ai tin.
Tôi có thể nhìn thấy cái mà người đời gọi là "thứ không sạch sẽ"!
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi vừa lên bốn.
Cuối hè năm đấy là một mùa nước nổi dâng cao hơn mọi năm, nhà họ Vương của tôi nằm ở đối diện song song với bờ sông, nên cũng hệt như mấy nhà xung quanh xây thêm một bức tường gạch đỏ tạm chắn ở trước cửa để đêm khuya nước dâng sẽ không tràn ngập vào nhà, cũng như ngăn cho đám trẻ nhỏ trong nhà không ra khỏi cửa tránh trường hợp bị nước dâng đột ngột cuốn trôi.
Lúc bấy giờ mỗi nhà đều sống chung mấy thế hệ với nhau, ngoại trừ ông bà nội, còn có gia đình bác cả bác hai và cô lớn cô nhỏ sống cùng với nhà tôi, cho nên trong nhà lúc nào cũng đông trẻ con.
Như thường lệ, đầu chiều hôm đấy đám nhỏ chúng tôi lại tìm trò nghịch khi nước lên cao, không biết từ đâu anh họ cả lấy ra một tấm lưới đánh cá khoe khoang với chúng tôi, bảo rằng hôm nay sẽ bắt cá.
Nghe xong, đám nhỏ chúng tôi đứa nào đứa nấy đều hai mắt sáng rực, chia nhau đi tìm đồ để bắt đầu.
Chẳng mất quá lâu cả đám đã bắt mấy cái ghế đẩu ngồi trước cửa nhà, nhìn hai anh lớn cầm hai đầu lưới giăng ngang ở gần cửa.
"Úi giời ơi, mấy đứa nhóc các cháu làm gì đấy, không sợ nước cuốn đi à."
Đang hý hoáy nhìn vào tấm lưới, bỗng có tiếng của ông Út gần nhà vang lên, cả đàm cùng lúc ngước nhìn người vừa vào đến.
"Chúng cháu chào ông ạ!"
"Ngoan, có ông nội tụi cháu ở nhà không?"
"Dạ có, để cháu dẫn ông vào ạ!" Anh họ cả đưa tay, hăng hái dẫn khách vào nhà.
Nhưng vào còn chưa được 5 phút, ông nội cùng cha tôi đã gấp gáp chạy theo ông Út ra ngoài.
"Anh ơi! Là cá! Dính cá rồi!"
Còn đang nhìn với theo bóng dáng cha, tôi bỗng nghe thấy giống hét to của các anh trai họ.
"Woah... woah..." Tiếng trầm trồ của đám củ cải nhỏ kêu to đến mức làm cho người lớn trong nhà cũng thắc mắc mà ra xem.
"Quái lạ, mấy con cá trê to này từ đâu trôi đến, sao mà to đến thế!" Bác cả nhìn cá mắc ở lưới nói với bác hai.
Bác hai nhìn vào cũng gật gù nói: "Đúng là to thật, lúc nãy em còn cho là nhà nào đó đầu nguồn thủng lưới cá, nhưng nhìn rồi mới thấy không đúng, thôn ta làm gì có ai nuôi cá trê chứ, còn to như vậy, hôm nay cả nhà có lộc ăn rồi."
Nói rồi bác hai đưa tay đến gần lưới định bắt cá mang ra sau bếp.
"Ai nha."
"Aaaaa!"
Một con cá trê đang mắc trên lưới bỗng hung hăng cắn lấy bàn tay bác hai vừa đưa đến gần, nhưng sau đó không ai để ý lúc bác hai rút tay lại, nó còn cố táp nước ở những chỗ máu bị nhỏ xuống.
"Chú không sao chứ, sao lại không cẩn thận đến vậy!" Bác cả hỏi bác hai, tiếp đó lại quay sang tôi. "Nhỏ năm làm gì mà thét lên thế, người ngoài nghe không biết còn tưởng là cháu bị thương chứ không phải là bác hai cháu nữa đấy."
Lúc này tôi vẫn còn chưa bình tĩnh lại, mắt nhìn chằm chằm vào con cá trê kia. "Có... có khói đen ạ."
"Khói đen?"
Cả đám người đều quay sang nhìn vào tôi, mặt khó hiểu.
"Con cá kia sau khi uống máu của bác cả, cháu thấy xung quanh nó liền tỏa khói đen ạ!"
"Nhỏ này, cháu nói nhảm gì đấy." Bác cả nhìn sang lưới cá, lại nhìn vào tôi. "Làm gì có khói đen gì, cháu theo thằng cả, thằng hai nghe mấy truyện linh tinh rồi hoang tưởng à."
"Cháu... cháu... nói thật mà." Hai mắt tôi đã rưng rưng nước mắt, cố gắng nói ra từng chữ.
"Thôi! Tụi bây dẹp đồ vào hết đi, suốt ngày toàn học mấy cái không đâu." Bác hai nói lớn, xua tay cho mấy đứa nhỏ dọn dẹp rồi xách cả lưới cá vào bếp, bỏ qua tôi vẫn còn đang ngấn nước mắt tại chỗ.
...
Trong bếp hôm nay vô cùng bận rộn nhờ có mấy con cá trê to, vừa có canh, có món kho, còn cả món chiên.
Tôi núp sau lưng mẹ, nhìn mẹ và hai bác gái làm thịt cá, lúc con dao phây cắt xuống, làn khói đen kia càng một lan rộng hơn.
"Ôi, cái gì thế này!" Bác gái cả bỗng thốt lên, sau đấy lấy một thứ gì đó từ bao tử cá ra. "Đây, đây là khớp xương?"
"Khớp xương? Chắc là nó ăn con vật nào đấy mà chưa kịp tiêu hóa, dù sao giống này cũng ăn tạp mà, chị không cần kinh ngạc vậy đâu." Bác gái hai nhìn một cái, vừa tiếp tục làm vừa nói.
"Cũng quá đáng sợ rồi." Bác gái cả quăng 'khớp xương' vào đống nội tạng bỏ đi.
"Mẹ ơi..." Tôi níu vạt áo mẹ, thấp giọng gọi.
"Sao thế con?" Mẹ tôi quay sang dịu dàng hỏi.
"Tối nay chúng ta đừng ăn cá được không ạ?"
Mẹ tôi rửa sạch tay, mới quay sang ôm tôi vào lòng. "Không phải bình thường con thích nhất món cá kho tộ ư? Sao hôm nay lại không muốn ăn, nói mẹ nghe nào."
"Không phải con không muốn ăn, mà là chúng ta đừng ăn... Cá kia không sạch sẽ."
"Ai u, con nhỏ này! Mày nói bậy cái gì thế hả!" Mẹ tôi còn chưa kịp trả lời, tiếng bác gái hai đã vang lên từ phía sau. "Không muốn ăn thì tối nay nhịn đói đi!"
Bác gái hai một tay ôm thúng, một tay chống nạnh giọng lanh lảnh nói. "Chả giúp được gì còn chê khen, làm như cái nhà này cần cung phụng mẹ con hai người lắm à."
"Chị dâu, con bé còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện..." Mẹ ôm tôi sát vào lòng, định giải thích.
"Thôi, thôi, thôi, tôi xin cô đừng có dùng cái khuôn mặt và giọng nói giả tạo đó nói chuyện với tôi, nhà này chỉ có chú năm mới ngây ngốc bị cô lừa thôi."
"Chị..."
"Chị cái gì mà chị, không ăn thì tối nay nhịn, chê với chả khen." Nói rồi bác hai quay phắc đi, miệng còn lầm bầm chửi. "Thứ không môn đăng hộ đối như cô sao lại vào được cái nhà này cơ chứ, chú năm đúng là hồ đồ mà."
"Thím năm này, thôi kệ đi, thím cũng biết cái xóm này không ai nói lại thím hai rồi mà, đừng để trong lòng mang tức làm gì." Bác gái cả ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng khuyên can, tiếp đấy cũng mang phần cá vừa làm xong đi vào trong.
Tôi nhìn thúng thịt cá ở trên tay hai bác gái bị bao trùm bởi khói đen, rời đi càng ngày càng xa, lại nhìn đống nội tạng có 'khớp xương' đang được mẹ dọn dẹp mang bỏ đi, tay vô thức run rẩy xiết chặt.
"Bé ngoan, không cần sợ, mẹ luộc trứng gà cho con nhé." Nhận thấy sự run rẩy của tôi, mẹ quay lại nhìn tôi nói.
"Mẹ ăn cùng con nhé." Tôi nhìn thẳng vào mẹ nói.
"Ừm, mẹ ăn cùng con." Mẹ mỉm cười trả lời.
...
Chập tối, cả nhà từ lớn đến bé quây quầng bàn ăn.
Bà nội tôi sau khi ngồi xuống liền nhìn quanh rồi hỏi: "Ông nội tụi nhỏ với thằng năm đâu rồi?"
"Hồi chiều ông Út đến tìm, sau đó cha dẫn theo chú Năm đi theo ngay, lúc đấy con với anh cả đang sửa cái giường gỗ cho mấy đứa nhỏ nên cũng không biết chuyện gì. Mẹ yên tâm, ban nãy lúc dọn mâm con có kêu thằng lớn nhà con đi mời cha về ăn cơm rồi ạ." Bác hai nhận lấy chén cơm, trả lời.
"Ừ, chắc có chuyện gì đó, lát cha bây về rồi hỏi sau cũng được." Nói rồi bà nội nhìn vào mâm cơm. "Hôm nay dịp gì mà bây làm thịnh soạn thế, không biết lương thực hiện tại khan hiếm lắm ư, sao mà lãng phí thế!"
"Ôi mẹ ơi, đây là cá do cu cả nhà chúng con bắt được đấy, to lắm, mẹ yên tâm phía sau bếp vẫn còn chừ một phần ướp muối để mai chiên cha mẹ ăn." Vừa nghe hỏi, bác gái hai lập tức đẩy đẩy anh họ cả khoe công.
"Cả cháu, cả cháu nữa ạ, chúng cháu có phụ cho hai anh nữa ạ!!!" Mấy đứa nhỏ nghe đến cá lập tức nhau nhau chen công.
"Két~"
"Ăn cơm mà làm gì ầm ĩ thế!" Xấp nhỏ đang nhốn nháo nghe thấy tiếng ông nội tức khắc ngậm chặc miệng lại.
"Ông nó, thằng năm, hai người về rồi à, nào đến đây ngồi ăn cơm thôi." Bà nội nhìn thấy ông nội và cha tôi về liền cười vui vẻ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ông nội và cha tôi ngồi xuống, nhận lấy chén đũa của mình.
"Hai cha con ông đi đâu mà gấp gáp thế?" Bà nội gắp một miếng cá bỏ vào bát chồng mình, hỏi.
Ông nội định ăn, nghe hỏi lập tức gác đũa lại trên bàn, trả lời.
"Aizzz, mấy nay mưa to liên tục, đám đất cao ở đầu thôn cũng vì vậy mà bị xối đất xuống, ở đấy là nơi chôn cất phần lớn mồ mã tổ tiên ở quanh đây nên mọi người gọi nhau đến xem thử có mồ nhà ai bị cuốn lên hay vỡ ra không, sau đó lại đắp cho chắc lại. May mà chỗ chúng ta không sao, chỉ là nhà ông Tư què thì không may mắn như vậy, mồ nhà ông ấy bị cuốn bật lên, cả nắp hòm cũng bị vỡ. Ôi trời, mà nói tới chuyện đấy tôi vẫn còn thấy sợ đây!"
"Sao, có chuyện gì?" Bà nội tôi nhanh chóng hỏi, mọi người cũng chăm chú nhìn ông nội, ý chờ ông nói tiếp.
"Lúc đấy, khi đến gần cái hòm gỗ, bên trong bỗng vang lên tiếng 'bộp bộp' như là ở bên trong có ai đó đang gõ vào thành gỗ, người đứng gần ai cũng rùng mình không dám đến gần. Cuối cùng, vẫn là chờ ông Tư què đến tự mình đẩy nắp hòm đã bị nứt vỡ ra..."
Ông nội bỗng dừng lại, nhìn một vòng quanh bàn.
"Có biết mọi người đã thấy gì không?"
Cả nhà ngoại trừ cha tôi mọi người đều mím môi lắc đầu."
Ông nội vuốt râu, hạ thấp giọng: "Sau khi cỗ ván được lật, ông ấy hét lên một 'Aaaaa'!"
Tiếng hét của ông nội làm mọi người giật cả mình, anh họ ba và anh họ tư mới vừa lên năm lên sáu còn sợ đến mức khóc thét lên, hai bác gái nghe thấy con trai khóc lập tức cuốn cuồn ôm con vào lòng vỗ dành.
"Hừ! Con trai con nứa mà chả ra dáng gì cả!" Ông nội khịt mũi liếc mắt nhìn.
Bà nội vỗ vào vai ông một cái. "Ông đấy, lớn rồi mà không nên nết, hù tụi nhỏ làm chi chứ! Tôi còn giật cả mình huống chi mấy đứa nhỏ."
"Bà thật là, đánh cái gì chứ, tôi đang diễn tả rõ cảnh lúc đấy còn gì! Bà xem con gái nhà thằng năm nhỏ nhất còn chả sợ gì kia kìa." Ông nội xoa xoa bả vai bị bà đánh nhìn về phía tôi.
Thật ra, tôi đã sợ chết đứng rồi, sợ tới mức không còn điều khiển được cơ thể của mình lộ ra cảm xúc gì.
"Thôi, thôi, ông kể tiếp đi, tiếp đó thì sao?" Bà nội nói.
"Ừ thì..." Ông nội tôi lại vuốt râu kể tiếp.
"Cỗ ván được mở ra, mọi người xung quanh liền nhìn thấy bên trong có cả một đàn cá trê vàng rộm bò lúc nhúc trong quan tài, che hết cả phần hài cốt của người chết chỉ còn thấy một cái đầu lâu, chúng ì oạp chui qua chui lại và trong quan tài và cả quần áo người chết như thể người chết đang chuyển động. Số cá đó ước chừng phải đến gần 20 kg, to nhỏ đủ loại. Con lớn nhất nặng khoảng 6-7 lạng!"
"Đứng gần đấy, ai nấy cũng đều sợ hãi vì không biết bầy cá làm cách nào mà có thể chui vào trong quan tài làm thành một ổ như vậy. Tuy nhiên, sau khi lấy lại tinh thần vớt hết số cá lên mặt đất, tiến hành các thủ tục dọn rửa hài cốt và sang huyệt cho ông cụ nhà ông Tư què, mới có người phát hiện một phần đáy của chiếc quan tài bị đục thủng, thông với phía dưới là mấy cái hang nhỏ, mỗi hang to bằng 4-5 lỗ cua. Sau khi ván của quan được kéo lên khỏi hố, mọi người vẫn còn trông thấy cá trê thụt thò tại các miệng hang!" Ông nội vừa nói, vừa vuốt cánh tay đã dựng đứng lông tơ của mình.
"Chuyện cá trê ở dưới mộ người chết ở khu vực nghĩa địa của thôn lâu nay không phải là chuyện hiếm. Có điều số lượng không nhiều, chỉ vài con và đôi khi chúng làm hang ngay phía ngoài của quan tài. Đây là lần đầu trong đời tôi thấy “vớt” được cả mấy chục cân cá trê trong quan tài như thế đấy!"
"Ôi mà, thôi, thôi, ăn cơm thôi! Đào đất cả buổi chiều tôi đói hết cả rồi, hôm nay làm gì mà nhà ta ăn thịnh soạn thế?" Ông nội xua xua tay, sau đó cầm bát đũa lên định lùa cơm vào miệng.
"Không, không, không! Cha ơi, đừng ăn!" Người lớn trong nhà nghe kể đến há hốc mồm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, gấp đến bật cả dậy giật lấy chén cá trên tay ông.
"Tụi bây làm gì thế!" Miếng ăn tới miệng còn bị giật mất, ông nội tức giận tới đập bàn.
Bà nội tôi cũng khó hiểu nhìn sang.
Bác cả nhìn bác hai, bác hai lại nhìn đứa con trai lớn và cháu trai lớn của mình.
Cuối cùng vẫn là bác cả mở miệng lấp bấp nói. "Đây... đây là cá lúc chiều tụi nhỏ lưới được, là... là cá trê vàng, con... con sợ nó chính là cá bị nước cuốn từ đầu nguồn xuống kia..."
Ông nội và bà nội còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bác gái cả đã tiếp lời. "Khi nãy... khi nãy lúc mần cá, con có thấy một khớp xương, thím hai bảo có lẽ là xương động vật, nhưng mà... nhưng mà cha kể xong, con nghĩ có lẽ đó là xương của ông cụ nhà ông Tư què đấy ạ."
"Làm loạn rồi! Khớp xương đó đâu!" Ông nội tức giận đến đỏ mặt hỏi.
"Con để ở trong thùng đồ bỏ..." Mẹ tôi lúc này mới lấy lại tinh thần lên tiếng. "Để con đi tìm lại."
Lúc mẹ tôi định rời bàn, cha tôi bỗng đứng dậy đè bả vai mẹ xuống. "Để anh, em ngồi với con đi." Tiếp đó, cha tôi quay sang nói với ông nội. "Cha yên tâm, con sẽ rửa sạch sẽ rồi mang ra ngoài huyệt mới ngay, có lẽ mọi người vẫn còn đang di dời chưa lấp mất."
Dứt lời cha tôi liền chạy ra sau bếp, không mất quá lâu lại chạy ra khỏi cửa hướng về phía đầu thôn, bỏ lại cả một đám người ở trên bàn ăn trầm lặng...