Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, tôi cùng mẹ lên phòng ngủ trước để chờ cha về.

Gọi là phòng ngủ, nhưng thật ra bởi vì cả họ quá đông người nên nhà tôi phải kê tạm một chiếc giường gỗ ở phòng thờ gia tiên nằm chen lấn ba người.

Phòng gia tiên nằm ở tầng hai, hướng về phía mặt sông và có một cái cửa sổ to ngay giường, cùng một cái cửa nhỏ dẫn ra ban công.

Buổi tối, tôi thích nhất là những lúc ngồi gác tay kề mặt lên cửa sổ để hít thở không khí yên bình, mát mẻ của gió lạnh, xen lẫn những tiếng kêu xào xạc của mấy cành cây, kết hợp với hình ảnh dòng sông nhấp nhô mấy chiếc ghe, xuồng hai bên cọc bờ vô cùng xinh đẹp điểm tô dưới ánh đèn đường,...

Nếu là ngày thường, chưa đến tám giờ tối nhà tôi đã đóng cửa từ sớm, sau đó cùng nhau xem truyền hình nhỏ một lúc rồi đi ngủ.

Nhưng hôm nay, hiện tại đã gần mười một giờ khuya cha mới trở về nên cửa sổ vẫn còn được mở hờ. Nhân lúc mẹ giúp cha thay đổi quần áo, tôi lại lén lút ngồi dậy đắm mình vào thiên nhiên qua khung cửa sổ.

Dọc theo bờ sông, loại cây mà ở thôn trồng nhiều nhất là mai vàng và bông trang đỏ, cả hạnh (quất, tắc) và ớt, dừa. Duy nhất chỉ có hai nhà là trồng xoài, cây nhà nào nhà nấy đều cao to, cành vươn rộng, lúc nào đến mùa xoài trái cũng xum xuê, rất ngọt.

Còn tại sao tôi biết trái rất ngọt ư? Tại vì đầu hè tháng 6 khi hai anh họ cùng đám loi nhoi trong thôn đi hái trộm, lúc trở về đã cho tôi một trái, ôi, rất rất là ngon ngọt luôn! Nhưng mà mẹ lại không cho tôi ăn nhiều, còn nói rằng ăn nhiều sẽ nóng trong người.

Thành ra, đến giờ tôi vẫn luôn nhớ mong mỗi tối lén lút nhìn cây xoài của nhà hàng xóm bên cạnh.

Mặc dù hiện tại đã vào rằm tháng bảy, mẹ tôi bảo đã nghịch vụ xoài, nhưng với đôi mắt tinh tường của mình tôi vẫn thấy rõ ở trên cây còn lủng lẳng ba bốn trái lẻ tẻ, có một trái còn mọc ở cành nhỏ vươn sang ban công nhà tôi.

"Ừng, ực..."

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại xoa xoa cái bụng nhỏ, tôi quay đầu nhìn hướng cửa, cha mẹ vẫn chưa quay lại.

Trường tới mép giường, thả hai chân trượt xuống trước, tôi rón rén bước đến cửa nhỏ dẫn ra ban công chầm chậm đẩy chốt khóa.

"Cạch."

Tiếng chốt mở vang lên một tiếng to, tôi hít một ngụm hơi, cứng ngắc lần nữa nhìn về phía cửa.

"Phù!"

Thật may không có ai nghe thấy.

Luồng người qua khe cửa, tôi nhón chân đi bước nhỏ đến góc ban công có cành xoài vươn sang.

Một tay vịn lấy lan can, tay còn lại vươn thẳng về hướng trái xoài, tôi cố gắng ngã người về phía trước hết mức có thể.

"Á!"

"Con làm cái gì thế hả!"

"C... cha..."

Cả người bị nhấc bổng lên từ phía sau, tôi không khỏi hốt hoảng hét lên một tiếng, đến khi nghe thấy giọng cha mình từ phía trên đầu thì không khỏi rùng mình vì chột dạ, ngẩng mặt lên.

"Con chồm người xa như vậy làm gì, có biết nguy hiểm lắm không hả?!"

Cha tôi cau mày, trầm giọng hỏi.

"Con... con..."

Tôi mím môi, run run cơ miệng, nước mắt lưng tròng trực chờ ở khóe mắt như thể chờ cha lớn tiếng một lần nữa liền có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.

"Aiz, chịu thua con thật mà."

Cha ngồi xổm xuống, xoay người tôi lại, ôm tôi vào lòng vỗ vỗ lưng.

"Cha xin lỗi, làm con sợ rồi, nhưng mà con làm như thế rất nguy hiểm có biết không? Lỡ như lúc đấy cha không ra kịp, lại lỡ như con chồm té khỏi ban công thì sao, con sẽ bị té đau đấy, cha và mẹ cũng sẽ vì vậy mà đau theo..."

Tôi vùi đầu vào lòng ngực cha, giọng nho nhỏ.

"Con xin lỗi cha, con sẽ không như vậy nữa,... khi nãy... khi nãy con chỉ muốn hái quả xoài mà thôi."

"Con muốn ăn thì cứ bảo mẹ mua cho, sao lại hái của nhà người khác, như vậy sẽ không còn là bé ngoan nữa."

Cha xoa xoa đầu tôi, giọng đã dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.

"Con là bé ngoan nha! Con không phải bé hư, các anh trai cũng hái của nhà hàng xóm nhưng không có ai nói các anh hư, bác gái hai còn khen anh họ thật giỏi! Hơn nữa, xoài mẹ mua không có ngọt như xoài này đâu ạ, cái này, cái này, các anh có bảo là đồ chùa lúc nào cũng ngon hơn!"

Tôi vùng vẫy ra khỏi lòng cha nói.

Nghe tôi nói xong, chỉ thấy cha tôi bất lực đưa tay xoa thái dương.

"Đứa nhỏ này, sao mà con học mấy cái thứ đó nhanh thế hả! Để dành đầu óc vào chuyện học tập có tốt hơn không! Con muốn ăn xoài của nhà hàng xóm thì cũng có thể nói cha hoặc mẹ sang hỏi chia cho ít trái, chứ ai đời lại đêm khuya đi hái trộm như vậy, con định làm đạo tặc nhỏ à? Chú công an sẽ bắt con đi chăn bò chuộc tội đấy!"

"Chú công an, chú công an sẽ không vì một trái xoài mà bắt con đâu..."

Tôi chu cái miệng nhỏ, chau mày, miệng thì thào cố chống chế, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ xem có thật là sẽ như cha nói bị bắt đi chăn bò hay không.

"Lắc rắc! Bộp! Ùm!"

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chỉ trong một ba giây ngắn ngủi, phía sau lưng bỗng vang lên ba tiếng động liền kề.

Theo bản năng xoay người lại nhìn, trái xoài mà tôi tâm niệm đã không thấy trên cành đâu nữa, dời tầm mắt xuống phía dưới đường lộ đã ngập tràn nước, chỉ thấy quả xoài sau khi rơi xuống mái hiên đã lăn thẳng xuống nước lơ lửng trôi theo dòng chảy.

"A, xoài của con..."

Hai tay nắm lan can, tôi rưng rưng chen mặt vào giữa hai thanh chắn nhìn theo quả xoài.

"Làm gì có xoài nào của con, mau đứng dậy vào nhà nhanh lên!"

Từ phía sau cha nắm lấy eo tôi kéo trở lại.

"Cha ơi, cái gì thế kia?"

Đang định dằn co với cha, theo hướng trái xoài trôi tôi bỗng thấy hình như có cái gì đó đang nằm chắn giữa đường.

"Ở kia, ở kia, gần cái cầu nhỏ bắt xuống sông đấy cha."

Tôi vươn tay, chỉ cho cha nhìn xem.

"Không có gì cả, vào nhà thôi."

Ngay lúc tôi đang ngẩng người, cha bỗng bế thốc tôi lên, xoay người bước trở lại vào nhà, "cạch" lần nữa khóa trái cửa, tiếp đó lên giường "y nha" đóng luôn cả cửa sổ lại.

Xong hết tất cả, vừa lúc mẹ tôi cũng lên tới.

"Sao con vẫn chưa ngủ!" Mẹ tôi không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy tôi vẫn còn thức.

"Con... con..."

"Là anh lỡ làm động khiến con thức." Chưa đợi tôi tìm được lời cha đã trả lời thay, sau đó để tôi nằm xuống ở giữa giường, đắp chăn lên người.

"Có thật không đấy, em thấy con gái chẳng có chút nào giống vừa bị đánh thức, anh đừng có suốt ngày bênh vực chiều chuộng nó quá, riết rồi nó chả sợ gì." Mẹ tôi vừa lên giường vừa nói.

"Con là công chúa của cha đấy ạ, cha tất nhiên phải thương con rồi." Tôi ôm lấy cánh tay cha nói.

"Rồi, rồi, tôi biết cô là cục vàng cục bạc của cha cô rồi, còn tôi là đồ bỏ đi được chưa. Suốt ngày chỉ biết có cha của cô, biết thế trước đó tôi sinh ra cái trứng vịt cho rồi, ít nhất còn có thể ăn no bụng." Đưa dây mùng cho chồng treo lên móc xong, mẹ tôi lại lần nữa càu nhàu câu nói quen thuộc không biết đã nói bao nhiêu lần.

"Mẹ cũng không phải là con vịt, làm sao đẻ ra trứng vịt được nha!" Tôi cũng quen thuộc hỏi lại mẹ.

"Được rồi, được rồi, là tôi sai được chưa, cô mau ngủ đi, còn nhỏ mà lanh cái miệng quá rồi, lớn lên không biết ai nói lại được cô nữa."

"Con nói thật mà, mẹ không thể đẻ trứng được đâu, đứa nhỏ bốn tuổi như con còn biết sao mẹ lại không biết nha, vậy là con thông minh hơn mẹ rồi!"

"Thật là, con nhỏ này, đêm khuya rồi mà cứ phải chọc cho mẹ đánh à!"

Mẹ tôi trừng mắt, đưa tay hù dọa.

"Cha ơi, cứu con!" Tôi đá chăn, nhanh chóng lăn vào lòng cha mình.

"Nào ra đây, nếu con muốn nói thì lập tức lăn về đây mẹ sẽ chiều con, chúng ta cùng nói chuyện như hai người đàn bà với nha." Mẹ tôi vỗ bộp bộp xuống chỗ ngủ của tôi.

"Không đâu, con thông minh lắm nên không nói chuyện với mẹ đâu!"

Nhìn thấy vợ mình sắp thật sự nổi nóng, cha tôi không khỏi cười khổ, như thường lệ làm người can ngăn.

"Được rồi, hai mẹ con đừng có đùa nhau nữa, anh yêu em nhất, còn con thì cha thương con nhất được chưa. Nữ hoàng và công chúa của tôi, mau đi ngủ thôi, khuya rồi."

"Hứ! Ai thèm làm nữ hoàng của anh, đồ bắt cá hai tay!" Mẹ tôi hừ một tiếng, nằm xuống xoay người sang hướng khác.

"Con là công chúa xinh đẹp nhất của cha." Tôi vui vẻ ôm chầm lấy cha.

Cha cười khổ, đắp chăn lại cho tôi: "Con đó, bớt chọc mẹ lại nghe chưa, trước kia mẹ con cũng là công chúa đấy, nhưng thấy con đáng yêu nên mới nhường vị trí lên làm nữ hoàng đó, con cứ như vậy coi chừng bị phế chức."

"Không có đâu, mẹ thương con nhất nên sẽ không làm vậy đâu, phải không mẹ xinh đẹp." Tôi rướn cổ về phía mẹ nói.

"Hừ, không dám nhận." Mẹ tôi trả lời ngắn gọn xong lập tức trùm kín chăn im lặng không nói nữa.

Tôi với cha nhìn nhau cười khì khì mấy tiếng, sau đó hai cha con cũng nằm đàng hoàng lại dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là trước khi thật sự thiếp đi, tôi bỗng nhớ về chuyện ban nãy, lúc nhìn theo hướng tôi chỉ hình như cha đã hoảng hốt, sau đó mới gấp gáp bế tôi lên.

"Cha ơi... khi nãy cha nhìn thấy rõ thứ kia rồi phải không ạ?"

Nhưng mà trả lời tôi chỉ có không gian yên lặng, cùng tiếng thở đều của cha mẹ, chẳng mấy chốc tôi cũng không cưỡng lại được mà thật sự ngủ thiếp đi.

"Xào xạc, xào xạc..."

Gió đêm nay thật lớn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang